Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 51 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Sau một tháng công tác liên tục, cuối cùng tổ kịch <> nghênh đón kỳ nghỉ đầu tiên.



Công tác quay phim ở bên ngoài đã thuận lợi hoàn thành trong ngày cuối cùng, đạo diễn Triệu vung cánh tay, cho phép mọi người nghỉ ngơi ba ngày

liền.



Toàn bộ tổ kịch đều hân hoan nhảy cẫng lên như nắng hạn lâu ngày gặp phải mưa rào, chỉ có một mình Tống Nam Xuyên sau khi nghe được tin tức này lại nhăn lông mày. Anh tự mình gọi một cú cho đạo diễn

Triệu, thành thật thảo luận với ông ấy việc bà xã ầm ĩ đòi li hôn có thể dùng ba ngày giải quyết được chu đáo hay không.



Kết quả thảo luận là thời gian nghỉ của tổ kịch từ ba ngày biến thành năm ngày.



Mặc dù còn chưa vừa ý, nhưng Tống Nam Xuyên cũng thấy tốt thì lấy, không có được voi lại đòi tiên. Để đón tiếp Bùi Anh, anh đặc biệt dặn nhà hàng

chuẩn bị một bữa ăn thật lớn, đưa đến biệt thự của anh.



Thời gian anh chuẩn bị rất tốt, người đưa thức ăn vừa rời đi, xe bảo mẫu của Bùi Anh liền dừng ở ngoài cửa.



Tống Nam Xuyên ra ngoài đón cô, mấy con mèo trong nhà kia cũng tranh nhau chạy ra bên ngoài.



Meo meo ~~



Mấy con mèo nhỏ vây quanh chân Bùi Anh đảo đi đảo lại như thường ngày, Bùi

Anh đặt vali của mình xuống, khom lưng sờ sờ đầu mèo của Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, dường như mày lên cân thì phải!?



Tống Nam Xuyên giúp cô

mang hành lí, đều đều nói: Em ở bên ngoài chụp ảnh thêm mấy ngày nữa,

cái tên Tiểu Hắc này có thể nhường cho em.



Bùi Anh: ...



Anh đây là đang chê cô bị rám nắng sao? Không biết nói chuyện sao!



Bùi Anh quệt khóe miệng nói nói: Mỗi ngày em đều bôi ba tầng kem chống

nắng đấy, nhưng mà vô dụng thôi, ánh mặt trời bên ngoài quá mạnh mẽ.”



Tống Nam Xuyên cười cười, một tay cầm hành lí, một tay kéo cô đi vào trong

phòng. Tiểu Hắc và Tiểu Hoa đi theo sau bọn họ, Bùi Anh nâng cánh tay

mình lên nhìn một chút, không yên tâm hỏi Tống Nam Xuyên: Em thật sự

bị cháy đen sao?



Cô cảm thấy cũng không tồi, mặc dù đen hơn

trước đây nhưng màu da cô vốn là vô cùng trắng, cho dù như bây giờ cũng

vẫn trắng hơn nhiều người.



Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một hồi rồi nói: Tạm được, nhưng mà đến lúc đi từ biển về, nhất định sẽ

đen thêm một chút.



Bùi Anh hơi ngẩn ra một tí: Phải đi biển? Không phải đi thành phố C gặp bố mẹ sao?



Ừ, gặp hết mọi người liền đi biển, vé máy bay anh đã đặt xong cả rồi. Kế hoạch lần trước bị Bùi Tu Nhiên đột nhiên đến quấy rối, lần này tuy

rằng không có nhiều thời gian, nhưng vẫn có thể ở chung với nhau. Chờ

sau này hưởng tuần trăng mật, mới có thể chơi đùa thoải mái một chút.


Bình thường Bùi Anh mặc đồ màu đỏ tương đối nhiều, đây cũng là lần đầu tiên

thử nghiệm mặc toàn thân màu trắng như vậy. Cô nghiêng đầu, soi mình

trong gương, quả nhiên trắng và đen kết hợp vẫn luôn là kinh điển theo

thời gian.



Bởi vì Tống Nam Xuyên vẫn đang ngủ, cô cũng không mở

đèn, chỉ mượn ánh sáng ít ỏi bên cửa sổ chiếu vào. Lúc này mặt trời cũng đang bay lên, tia nắng đầu tiên không hề sai lệch chiếu lên người cô,

chiếu lên sợi tơ màu bạc lóng lánh như kim cương trên váy cô.



Tống Nam Xuyên vừa mở mắt đã thấy hình ảnh này, lúc này anh tin tưởng thần

Cupid thật sự tồn tại, bởi vì lòng của anh thật sự cảm giác bị mũi tên

của thần tinh yêu bắn trúng.



Anh đứng dậy vòng lấy hông của Bùi Anh từ phía sau, ôm chặt cô trong ngực: Bảo bối, em thực sự giống như một thiên sứ.



Cô đẹp như thế, khiến cho anh say mê. Anh khao khát cô như thế, từng giây

từng phút cũng không muốn xa rời cô, anh thậm chí bắt đầu nghi ngờ,

trước khi được gặp cô, mình có thật sự sống hay không.



Đột nhiên

bị anh ôm lấy, Bùi Anh sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn mái đầu mềm

như nhung của anh đang tựa trên đầu vai mình: Thức dậy thì chuẩn bị

một chút đi, lập tức phải lên đường.



Không vội... Tay phải

của Tống Nam Xuyên trượt vào từ dưới làn váy, nghiêng đầu hôn cái cổ

trắng nõn của cô. Bùi Anh hơi nghiêng đầu qua, giọng căng thẳng nói:

Đừng làm rộn, đi trễ như vậy sẽ khiến ấn tượng đầu tiên của họ về em

không tốt.



Nhưng bây giờ anh không thể dừng lại được...

Giọng của Tống Nam Xuyên đè nén, hơi thở cũng trở nên nặng nề: Chỉ một lần thôi, bây giờ vẫn còn sớm, sẽ không trễ.



Anh nói xong có

chút mất kiên nhẫn, đặt Bùi Anh ở trên giường. Muốn dán chặt cô một

chút, phải mau một chút, chỉ có như vậy mới có thể trấn an trái tim đang xao động không thôi của anh.



Chờ Tống Nam Xuyên làm một lần

xong, trời đã sáng choang, Bùi Anh lại thay đồ một lần nữa, giận đùng

đùng nhìn anh: Tống Nam Xuyên, anh xem hiện tại đã là mấy giờ rồi! Đi

trễ thì làm sao bây giờ!



Tống Nam Xuyên cười cười trấn an cô: Không sao, anh sẽ nói là bởi vì anh nên em mới dậy trễ.



Bùi Anh: ...



Cút ngay đi! Rõ ràng trời còn chưa sáng cô đã thức dậy.