Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù
Chương 53 :
Ngày đăng: 21:17 18/04/20
Bùi Anh ôm tấm lòng thành kính đi theo mẹ Tống đến “phòng giữ quần áo bí mật” của bà.
Mặc dù nói là phòng giữ quần áo, nhưng diện tích còn lớn hơn so với căn
phòng mà cô thuê trước kia. Trong phòng có một cái gương vô cùng lớn,
không gian còn lại hầu như đều dùng để treo trang phục ----- quần áo,
váy, giày, túi xách cùng trang sức phối hợp với đủ các loại màu sắc hình dạng từ nhỏ đến lớn.
Tất cả những vật trong phòng đều được sắp
xếp ngay ngắn rõ ràng, không chỉ dựa theo màu sắc mà phân loại, từng
loại màu sắc còn dựa theo phong cách thời trang trẻ em, thiếu nữ, ít
thục nữ mà phân loại nữa.
Quả thực có thể nói là thiên đường của phụ nữ.
Cả người Bùi Anh đều ngây ra, không ngờ mẹ Tống còn có sở thích thu thập, nhưng vì sao ngay cả thời trang trẻ em cũng có vậy??
Rất nhanh, mẹ Tống đã trả lời nghi vấn trong lòng cô: “Con đã nghe Nam
Xuyên nói qua chưa? Dì vẫn luôn muốn sinh một đứa con gái, nhưng sinh ba đứa lại đều là con trai. Con trai làm sao có thể đáng yêu như con gái,
con gái có thể ăn mặc giống như búp bê, còn có thể chụp lại các bức ảnh
xinh đẹp của nó nữa, a, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi.”
Bùi Anh: “…”
Ừm, mỗi một người con gái đều yêu thích trò chơi thay đổi trang phục, khi
còn bé thì chơi búp bê Barbie, lớn hơn… Cô vẫn còn chơi trò thay đổi
trang phục trên tay… orz
Nhưng mà, khẩu vị của trò chơi thay đổi trang phục bản người thật có phải hơi nặng hay không…
Mẹ Tống tiếp tục nói: “Trước khi thằng cả sinh ra dì đã mua rất nhiều váy
nhỏ dành cho con gái, lúc đó cũng ngóng trông nó có thể nhanh chóng đi
ra chơi cùng dì, kết quả, nó lại là một đứa bé trai.”
… Ừm, đây quả thật là rất đau lòng.
“Nhưng mà quần áo dì mua đều rất đáng yêu, không mặc thì quá đáng tiếc, cho nên dì vẫn cho thằng hai mặc vào.”
Bùi Anh: “…??!!” Nani?
“Con muốn xem album không?” Mẹ Tống tràn trề hứng thú hỏi Bùi Anh.
“… Vâng!” Cho dù trong giây phút khó khăn này, Bùi Anh vẫn giữ vững nụ cười trên mặt như cũ.
Nhất định phải cho lưu lại cho mẹ Tống ấn tượng tốt!
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Bùi Anh, mẹ Tống đi đến trước bàn trang
điểm, mở ngăn kéo, lấy một cuốn album từ bên trong ra, “Con xem, thằng
hai lúc bé có phải rất giống một bé gái không?”
… Đuôi lông mày của Bùi Anh giật giật, ăn mặc như vậy đương nhiên giống như một bé gái.
“Đúng vậy, rất đáng yêu ạ ~” Khác với hành động nôn mửa trong lòng, trên mặt
Bùi Anh biểu hiện vô cùng vui vẻ, thậm chí trong đó còn có chút ít hưng
phấn cùng chung chí hướng với mẹ Tống.
Mẹ Tống tiếp tục nhớ lại:
“Sau đó dì mang thai thằng ba, dì lại mua rất nhiều quần áo dành cho bé
Anh nhìn các loại thịt bày trong mâm của anh, yên lặng nuốt nước miếng.
Mặc dù hôm nay cô ăn cơm trưa và cơm tối đúng giờ, nhưng cả hai bữa cộng lại cũng không nhiều bằng một bữa cô ăn bình thường, bụng của cô… rất
trống.
Tống Nam Xuyên thấy cô thèm ăn như vậy, biết rõ cô chưa ăn no, nghĩ một chút liền nói với cô: “Anh nướng cho em, em muốn ăn gì?”
“Thịt bò, cánh gà và sò biển, cảm ơn!”
Anh hai bên cạnh lập tức xì một tiếng bật cười: “Xem ra thức ăn nhà bọn anh không thỏa mãn khẩu vị của em nhỉ.”
Tống Nam Xuyên trừng mắt nhìn anh một cái, xắn tay áo lên, bắt đầu phết dầu nướng thịt.
Anh ba lại cầm vài xiên xương sườn ném lên, nói với Tống Nam Xuyên: “Cảm ơn, nướng cùng luôn đi.”
Tống Nam Xuyên: “…”
Bùi Anh đi đến bên cạnh anh, nói: “Nếu không để cho em nướng đi.”
“Không cần, em đứng xa ra một chút, tránh để mùi bám lên người em.”
“A…” Xem ra Xuyên Xuyên muốn biến thân phận của cô hoàn toàn trở thành một thiên kim tiểu thư đến cùng.
Cô đứng xa xa ở một bên nhìn Tống Nam bận rộn, anh ba cho cô một cái ghế dựa, ngồi bên cạnh cô cùng nói chuyện phiếm.
Tống Nam Xuyên không nhịn được mà ném mấy hạt ngô, vừa vặn đập trúng anh hai: “Anh có thể đến đây giúp chút việc không?”
Anh ba nói: “Chốc nữa anh sẽ giúp em việc ăn.”
Tống Nam Xuyên: “…”
Vì Anh Anh, anh nhịn.
Vừa lật hết đồ đang nướng, quản gia liền tới đây. Đối mặt với giá nướng
thịt đột nhiên dựng lên trong vườn hoa, quản gia đã thấy nhưng không thể trách, chỉ nhìn thẳng Tống Nam Xuyên mà nói: “Cậu chủ nhỏ, ông chủ ở
phòng làm việc, nói có chút chuyện ở công ty muốn thương lượng với cậu.”
Tống Nam Xuyên gật nhẹ đầu, giao nhiệm vụ nướng thịt lại cho anh ba: “Anh nướng tiếp đi.”
“Được được được.” Rốt cuộc anh ba đã đứng lên từ trên ghế, đi đến cạnh giá
nướng. Tống Nam Xuyên chỉnh lại quần áo của mình, nói với Bùi Anh: “Để
cho anh ấy nướng đi, em đừng có động tay, nếu như cha mẹ anh phát hiện,
em cứ nói là anh ấy cứng rắn kéo chúng ta đi ăn thịt nướng.”
“A…”
Anh ba khinh thường hừ một tiếng, đợi Tống Nam Xuyên rời đi cùng quản gia,
anh đem thịt nướng xong đặt hết vào trong đĩa, đưa hết cho Bùi Anh.
“Cảm ơn.” Bùi Anh nhận lấy, ăn một miếng nhỏ, hơi kinh ngạc, “Lại ăn ngon như vậy?”
Anh ba đắc ý nói: “Buổi tối anh thường xuyên nướng thịt ở đây, hấp thu rất
nhiều tinh hoa của nhật nguyệt, đương nhiên thịt nướng phải ăn ngon
rồi.”
Bùi Anh xì một tiếng cười lên, chỉ thấy anh ba đưa một lon bia qua: “Muốn uống bia không?”