Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 55 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Hơi lạnh trên người

Tống Nam Xuyên luôn kéo dài đến sân bay, cũng không có dấu hiệu ấm lại.

Sau khi đên phòng chờ, Tống Nam Xuyên cầm máy tính bảng xem tin tức.



Bùi Anh thấy anh định mang bộ dạng lạnh lùng đến cùng, cong khóe miệng xem Weibo.



Quả nhiên trên Weibo đã bắt đầu dậy sóng rồi, người hâm mộ cùng với bọn hắc tử* đang thảo luận kịch liệt chuyện Tống Nam Xuyên dẫn Bùi Anh về gặp

cha mẹ. Bùi Anh nhàn rỗi đến buồn chán, nên xem từng bình luận của bọn

họ, Tống Nam Xuyên ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, lại thu

hồi ánh mắt tiếp tục xem tin tức.



*黑子:Có rất nhiều nghĩa thường

thì ám chỉ những người dùng công nghệ cao đểkhoe khoang, nói khoác,

thấy chuyện bất bình thì ra tay góp giúp.Thường chọn những việc bản thân không đủ năng lực để làm nên thường bị mọi người khinh thường. Tóm quần lại chính là tổng hợp các anh hùng bàn phím.



Chẳng được bao lâu, anh nhận được tin nhắn của anh hai gửi đến: “Chú ba sao chú lại âm thầm ra đi như thế?”



Tống Nam Xuyên xóa tin nhắn đi, không muốn nói chuyện với anh.



Anh hai lại không chịu yên tĩnh vẫn tiếp tục gửi tin nhắn đến: “Chuyện tối

hôm qua anh đã nghe cha kể lại, anh không ngờ mọi chuyện lại thành như

thế, chú đừng tức giận ha ha.”



Tống Nam Xuyên nhíu mày, cuối cùng không nhịn được nữa nhắn lại cho anh một câu: “Anh không muốn mọi

chuyện biến thành như vậy? Tôi thấy anh chính là cố ý, anh nói đi anh có dụng ý gì.”



Anh hai: “Anh làm gì có dụng ý gì, đừng nói anh giống tên biến thái như thế.”



Tống Nam Xuyên: “Anh không có sao? Chuyện chuốc say một cô gái, từ trước đến nay anh chưa từng thất bại.”



“...” Anh hai yên lặng một dây, mới gửi đến một tin nhắn: “Cảm ơn.”



Tống Nam Xuyên: “...”



”Tôi không phải đang khen anh!” Ngón tay Tống Nam Xuyên ra sức chọc xuống

từng chữ trên màn hình: “Nợ này của anh tôi sẽ nhớ, chờ tôi trở về sẽ từ từ tính toán với anh.”



Anh hai: “Đừng mà, anh còn không phải là muốn Bùi Anh thể hiện chân thật nhất trước mặt cha mẹ sao?”



”Tống Nam Xuyên: “Làm trò, tôi thấy anh chính là không muốn để cho tôi kết

hôn thuận lợi. Không phải anh thầm mến tôi chứ? Đừng ngốc, hai chúng ta

không thể đâu.”



Anh hai: “... Chú ba khẩu vị chú hơi nặng rồi.”



”Không phải ham muốn sắc đẹp của tôi vậy anh có ý gì?”



Anh hai: “...”


Nhưng mà trước thế tấn công nhiệt tình của Tống Nam Xuyên, từ trước đến nay

Bùi Anh đều không có sức chống lại. Không biết có phải sự cố vừa rồi

trên máy bay làm hai người càng trở nên tình cảm hay không, mà lần này

có cảm giác rất đặc biệt, Tống Nam Xuyên cũng kiên trì rất lâu.



Đến khi chấm dứt, đã gần chập tối. Bùi Anh đói bụng không chịu được, Tống

Nam Xuyên gọi nhân viên phục vụ khách sạn đưa bữa tối đến, hai người ở

trong phòng giải quyết cơm tối.



Sau khi ăn no xong, Tống Nam

Xuyên liền dẫn Bùi Anh ra biển chơi. Lúc đi Bùi Anh có mang theo một bộ

đồ bơi, nhưng sau khi thay xong Tống Nam Xuyên Rất không vừa lòng: “Em

mặc bộ này đi ra ngoài? Vải vóc dám ít đi đi một chút?”



“...” Bùi Anh yên lặng một lúc, mới nói: “Đồ bơi trước kia của em bị anh lấy đi,

không phải anh nói cái thời đại này làm gì còn ai mặc áo tắm liền thân

nữa sao?”



”Tình huống cụ thể đương nhiên phải phân tích rõ ràng.” Tống Nam Xuyên thản nhiên cầm một bộ đồ bơi từ hành lý của mình, đưa

cho Bùi Anh: “Thay cái này đi.”



Bùi Anh nhìn bộ đồ bơi anh đưa cho mình, so với bộ đồ trước của cô vải vóc còn nhiều hơn. Ha ha, đàn ông.



Cô lại đi phòng tắm đổi bộ đò bơi, lúc đi ra, Tống Nam Xuyên còn lấy danh

nghĩa mặt trời quá lớn, lấy trên giường một cái áo chống nắng, loại quá

dài, dài đến mắt cá chân.



Khóe miệng Bùi Anh co rút mặc áo chống nắng vào người, Tống Nam Xuyên mới phê chuẩn cho cô ra ngoài.



Mặc dù trước kia Bùi Anh có theo Tống Nam Xuyên học bơi, nhưng vẫn không

dám đến chỗ nước quá sâu, chỉ dám ở trên bờ cát chơi đùa một chút. Tống

Nam Xuyên lại dạy cô bơi một lát, thì cùng cô trở về khách sạn.



Vốn Bùi Anh muốn hôm nay đi ngủ sớm một chút, vì Tống Nam Xuyên nói ngày

mai muốn dẫn cô ngồi du thuyền ra biển, kết quả sau khi trời tối, Tống

Nam Xuyên lại gọi cô ra ngoài.



Buổi tối trên bãi biển không có

nhiều người, Bùi Anh đi theo người Tống Nam Xuyên bảo dẫn đường đến một

đoạn đường, thấy cách Tống Nam Xuyên không xa, người kia liền chào cô,

rồi lui xuống.”



Tống Nam Xuyên mặc trên người một bộ âu phục rất chỉnh chu, Bùi Anh không biết anh lại định giở trò gì, cô đi về phía

trước hai bước, nhìn về phía anh nói: “Anh làm gì thế?”



Tống Nam Xuyên không trả lời cô, mà làm ảo thuật cầm một chiếc đàn violon ở phía sau, đặt lên vai mình.



Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, Tống Nam Xuyên đứng dưới ánh trăng, chậm rãi kéo đàn violon.