Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 11 :

Ngày đăng: 12:58 18/04/20


CHƯƠNG 11



Lẳng lặng ngắm nhìn thật kỹ, mặc cho thời gian từng giây, từng giây trôi qua, người nằm trước mặt hắn bây giờ, hắn đã nhìn sáu năm, suy nghĩ sáu năm, tất thảy mọi thứ của y, đều đã khắc sâu vào tâm khảm của hắn, nhưng vào giây phút này khi nhìn thấy gương mặt đang ngủ say kia, hắn lại cảm thấy mình có được quá ít. Cứ như thế, ngay cả hô hấp lúc này cũng trở nên thật nhẹ, như sợ sẽ làm tan biến đi chút bình yên hiếm hoi của thời khắc này.



Nhớ Liên Hương cũng đã từng hỏi hắn, hắn rốt cuộc yêu y ở điểm nào. Đáp án, ngay cả bản thân hắn cũng không thể trả lời được. Nếu nói vì y trung nghĩa lưỡng toàn, quang minh chính đại lẩm lẫm, thì trong triều cũng không thiếu thần tử trẻ tuổi như vậy, thậm chí so với y còn tuấn tú hơn. Nếu nhất định phải truy cứu nguyên nhân, hẳn đó là vào lần đầu gặp nhau khi nhìn thấy nụ cười thật nhẹ, thật nhạt đó cùng với ánh mắt khác hẳn với mọi người, một chút ôn nhu pha lẫn một chút tán thưởng. Lại hồi tưởng về lúc y cùng hoàng tỷ nắm tay nhau đi ngang qua hắn, lòng hắn có bao nhiêu oán hận, hắn hận y vì sao lại trở thành đương triều phò mã, trở thành trượng phu của thân tỷ mình, cũng đồng thời trở thành một nam nhân hắn vĩnh viễn cũng không thể chiếm được.



Nhưng hiện giờ, phải là hiện giờ, tất cả chướng ngại đều không còn tồn tại, y nằm cách hắn gần đến thế, gần đến nổi dường như chỉ cần hắn vương tay ra là có thể bắt được y, trong lòng không hiểu vì sao lại càng kích động hơn. Máu trong thân cũng tựa như đang bốc cháy sôi bùng lên, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: bắt lấy y, không bao giờ … nữa cho phép y rời xa mình, bắt lấy y. . . . . .



Một tiếng ho nhẹ, khiến Long Triệt nháy mắt tỉnh táo lại, phát giác tay mình suýt nữa đã chạm vào hai cánh môi phong nhuận kia, không khỏi khiến hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Vệ Thanh Hồng không bao giờ ngủ sâu hoàn toàn, một khi bị y phát hiện, tất cả sự trả giá cùng nhẫn nại của hắn chẳng phải sẽ hóa thành hư ảo. Nghĩ đến đây, vội lặng lẽ lui ra ngoài, hướng Liên Hương cười cảm kích, nói nhỏ: “Trẫm thật hơi mất bình tĩnh, may mà còn có ngươi.”




Long Triệt lúc này mới nở ra một nụ cười tươi: “Tốt lắm.” Lại kề sát vào hắn mà nói: “Bất quá đêm nay, trẫm muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng.”



Lí Trọng Quang vội đứng thẳng người lại, nghiêm mặt nói: “Mặc cho bệ hạ sai phái.”



Ánh mắt Long Triệt nhẹ nhàng hướng về phía Thiên điện mà bay, xác định Vệ Thanh Hồng vẫn còn đang ngủ say, nói nhỏ: “Trẫm nghe nói ngươi tửu lượng rất tốt, cho nên tối nay, ngươi nhất định phải giúp trẫm khiến Vệ Đại tướng quân say khướt.”



Heát chính vaên ñeä thaäp nhò chöông