Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 16 : Hắc Dạ, là đêm tối

Ngày đăng: 21:49 19/04/20


Hắn sẽ không thua, vĩnh viễn không… Không một kẻ nào có thể thắng hắn. Hắn là vua, là vua của thế giới này. Tất cả mọi người đều là nô lệ quỳ mọp dưới chân hắn!



Không một ai có đủ khả năng để làm nhục hắn, không có…



“Cút _ _______ ” Yếu ớt, thậm chí thấm cả mùi nước mắt mặn chát trong lời nói bứt khỏi cổ họng, Hắc Dạ không muốn tin đây lại là giọng nói của mình. Mạnh mẽ và ngạo nghễ như hắn, làm sao có thể phát ra thứ âm thanh yêu ớt mà đáng thương đến thế …



Vậy mà, kẻ kia cứ mặc sức thỏa mãn mình trên thân thể hắn, dường như hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của hắn, chỉ lo hưởng thụ những lần thúc liên tiếp vào thân thể người đàn ông, theo từng đợt kêu rên mà va chạm dồn dập, như thể muốn bẻ gẫy luôn thắt lưng người đàn ông mới hả lòng.



Đau quá…Rốt cuộc thằng Tây cục súc nhà mi có nghe thấy lời ta nói không đấy?



Nhưng chẳng có một ai đáp lại hắn. Thằng Tây đang tràn trề sung sướng đè trên người hắn chảy mảy may lo nghĩ cho cảm nhận của hắn, mặc kệ hắn có hay không tức giận, có hay không thoải mái, có hay không đau đớn, đối với lời hắn mắng, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng có, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của hắn.



Lần đầu tiên thấy mình bị người ta chả thèm ngó ngàng gì đến như vậy khiến người đàn ông cảm nhận rõ ràng được, có lẽ cái chết không phải là điều đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất chính là bị người ta quên lãng, không ai nhớ đến hắn, không ai ngóng chờ hắn…



Con người, thì ra chỉ tồn tại khi ở trong trí nhớ của người khác.



Có lẽ sự trơ trọi đến đáng sợ cũng là nguồn cơn khiến người ta không thể xác minh được liệu mình có còn là con người, một con người còn sống.



Dần dà, cũng quên mất mình rốt cuộc có phải người hay không, là cầm thú, là một con quỷ, hoặc giả chưa từng bao giờ tồn tại…



“Không! Ta không muốn như vậy! Mi nói gì với ta đi, tên củ cải khốn kiếp này!” Người đàn ông bỗng nhiên giãy giụa quyết liệt. Hắn đấm thật mạnh vào Alexandra, nhưng người kia vẫn chả mảy may phản ứng, điều này làm cho Hắc Dạ càng thêm cuồng loạn.



Chính bởi đã rơi vào cơn cuồng loạn, Hắc Dạ không thấy được ánh mắt Alexandra lóe lên vẻ khoái trá rồi vụt mất.
Nhớ mang máng rằng thằng Tây này hình như tên là Jade thì phải. Cái thằng khốn đáng bị trừng phạt. Cái thằng đểu cáng đã làm chuyện đó với hắn.



Hắc Dạ rã rời nhắm hai mắt. Toàn thân đau nhức như thể đã tháo rời từng đầu khớp xương. Nhưng người như Hắc Dạ đâu phải là loại bình thản ngủ bên một người đàn ông xa lạ đợi lúc trời sáng.



Gỡ đôi tay đang quàng lên mình, sau khi xỏ quần áo xong, Hắc Dạ lẳng lặng rời khỏi phòng, rời khỏi khách sạn.



Trên đường người qua lại ít ỏi đến thế, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hắn vang vọng nơi nơi trên nền đất xi măng xám xịt.



Nỗi đau đớn trên thân thể nhắc nhở Hắc Dạ một đêm phóng túng đến hoang đường này không phải là cơn mơ, hết thảy đều chân thật, đều là những điều hắn đã trải qua, hắn gặp ba người đàn ông, giờ này đều đang ôm gối chìm sâu trong mộng đẹp cả rồi.



Chỉ còn lại hắn đây, lẻ loi lê từng bước trong màn đêm trước lúc trời sáng.



“Hừm__ __”



Thế thì sao nào?



Tất cả cũng chỉ là những kẻ qua đường, từ đầu chí cuối chỉ có mình hắn tồn tại, không một ai có thể sóng vai trên con đường của hắn, càng không có kẻ nào có thể đánh bại hắn, chinh phục hắn, chiếm giữ hắn…



Bởi vì, hắn là đêm tối.



Hết