Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc
Chương 46 : Vũ điệu của Hắc Dạ
Ngày đăng: 21:49 19/04/20
Liên miệng chọc ngoáy nhau thẳng tận đến khi tới phòng Vạn Tình, hai người đàn ông mới chịu ngừng lại. Hắc Dạ rất tự nhiên rót cà phê cho mình.
“Tôi nói cho anh biết tổng giám đốc Hắc Dạ à, anh đúng là một lão già “thiếu thốn” quá đấy, đã bằng cái tuổi này còn đi ve vãn khắp nơi. Bộ anh thích bọn nước ngoài lắm hả? Đầu tiên là Alexandra, giờ thì đến phiên Howard. Hừ!!!” Vạn tình nguýt Hắc Dạ đang vô cùng an nhàn thoải mái ngồi trên ghế sofa. “Lẽ nào cậu em của Vạn Tình vạn thế phong tình tôi không cừ bằng bọn họ sao?
“Phụt_ ____” một tiếng, Hắc Dạ lại mất hết cả phong độ phun chỗ cà phê ra hết trơn. Vừa dùng khăn lau quần áo cho mình, Hắc Dạ vừa hạ quyết tâm, sau này sẽ kiên quyết không uống cà phê nữa, uống lần nào cũng phun sạch ráo lần đó, thiệt là xúi quẩy.
“Hô hô, lão già hay làm hàng nhà anh bị tôi nói trúng phốc rồi chứ gì?” Vạn Tình cười lớn một tiếng, bổ nhào về phía Hắc Dạ, phắt cái đè lão già kia ngã ngửa trên ghế sofa.
“Tổng giám đốc Vạn, cha cậu nhất định là lấy làm hãnh diện vì đứa con trai như cậu lắm nhỉ!” Hắc Dạ bật ra từng câu từng chữ đến nghiêm túc: “Suy nghĩ của cậu quả thật lão già như tôi không thể hiểu được. Thế nhưng, nói cho rõ ràng một việc nhé, lão già này tuy rằng hay làm hàng đấy, nhưng không hề phóng đãng đâu[1]!”
“Hừm ——” Vạn Tình vừa đưa tay vói vào trong áo người đàn ông, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Anh chính là một lão già phóng đãng, chờ tôi đến đè!”
“Thì ra Tổng giám đốc Vạn muốn đè tôi ra cơ đấy.” Hắc Dạ nằm ở trên sofa, vươn tay xoa lên khuôn mặt nhẵn nhụi của Vạn Tình, giọng nói êm ru tựa như một dòng suối trong ngần: “Vạn Tình, cậu thực sự muốn giúp tôi chứ?”
Thở dài, Hắc Dạ nhìn sâu vào Vạn Tình, chậm rãi nói: “Nếu cậu giúp tôi, nghĩa là phải đối địch với giới mafia, điều này rất nguy hiểm.”
“Ha ha, có cái quái gì mà Vạn Tình tôi phải sợ chứ?” Vạn Tình cởi bỏ những chiếc cúc trước ngực người đàn ông, rồi không hề kiêng nể gì vuốt ve lên, vừa tán thưởng sự trơn láng của da thịt hắn, vừa sẽ sàng nói: “Hơn nữa, giới mafia Ý đâu phải chỉ có mỗi một gia tộc. Alexandra và Howard tuy rằng là anh em họ hàng thật đấy, song hai gã lại thuộc hai gia tộc khác nhau. Bề ngoài mấy gia tộc đều có quan hệ gia quyến cả, cơ mà trong thâm tâm nào có coi trọng gì những thứ như vậy, chỉ ước sao nuốt gọn được đối phương.”
“Nhưng chỉ có mỗi gia tộc của Alexandra là khó đối phó chứ gì?” Liếc mắt nhìn móng vuốt sắc nhọn của Vạn Tình đang giở trò càn quấy trên ngực mình, Hắc Dạ cười, tóm cái móng vuốt kia rút khỏi áo: “Tổng giám đốc Vạn, vô lễ với người già là không tốt đâu đấy.”
“Dạ Dạ yêu dấu à, anh nói coi tôi đã giúp anh thế này, phải chăng anh nên báo đáp cho tôi chút gì đó?” Vạn Tình chết cũng không chịu ngừng, tiếp tục với móng vuốt qua.
Hắc Dạ cười một tiếng khẽ, đưa tay đẩy Vạn Tình ra, lẹ làng đứng dậy khỏi sofa, cúi đầu nhìn bao quát khuôn mặt đang phụng phịu của Vạn Tình, bảo: “Ông nội cái gì cơ? Tôi kham không nổi. Cứ gọi tôi một tiếng chú làđược rồi Vạn Tình bé bóng ạ.”
“Cơ mà cho tới bây giờ Vạn Tình tôi chưa từng làm gì mà không có báo đáp à nha.” Xoắn tóc của mình, Vạn Tình cười gian trá, nói.
Bất lực giơ tay lên, Hắc Dạ thở than: “Vạn Tình, tôi hỏi lại lần cuối, cậu có thực sự bằng lòng giúp tôi không? Vụ giao dịch này tôi không bỏ không được, nếu cậu muốn giúp tôi thì phải giúp tôi đối phó Alexandra.”
Về tới phòng mình, người đàn ông dùng nước lạnh xối sạch thân thể đang nóng rực, cho đến tận khi nhiệt độ cơ thể dần giảm xuống đến lạnh giá.
Nhìn người đàn ông khêu gợi trong gương, Hắc Dạ vẽ lên một nụ cười khẩy tàn nhẫn.
“Giả như ta vẫn còn là một thằng béo khiến người người chán ghét của mười năm về trước, trong số các người, có ai sẽ vì ta ngẩn ngơ, vì ta mà nảy sinh dục vọng hay không?”
“Ha hả… chẳng qua cũng chỉ là một lũ ngu xuẩn ham mê hưởng lạc xác thịt mà thôi. Một lũ ngu xuẩn. Thậm chí ta là loại người gì còn chẳng nắm được đã dám mở miệng nói yêu ta. Hoàn toàn chẳng hiểu gì về ta. Các người, bất qua chỉ muốn chiếm đoạt cái thân xác này thôi .”
Đôi mắt người đàn ông trong gương trở về tĩnh lặng và rét căm, trong mắt hắn chỉ tồn tại chính mình.
“Tiếc rằng chỗ tiền phí này, các người có nhận nổi không đây?”
Trong màn đêm đen kịt, truyền ra từng tràng cười gằn trào phúng của người đàn ông.
Khi ánh dương sớm nương theo cái tươi mát của sóng biển đến tập kích con người, một ngày mới đã bắt đầu.
Đứng trước mặt mọi người, Hắc Dạ vẫn nguyên xi như thế, một người đàn ông sừng sững anh tuấn và nho nhã. Mà đặt trước mặt hắn, là một hợp đồng đang đợi được kí tên.
“Ma túy?” Hắc Dạ nhìn Alexandra đang bên cạnh, cười hỏi: “Ngài Alexandra thân mến, ngài muốn tôi giúp vận chuyển ma túy à?”
“Đúng vậy.” Alexandra cười đáp.
Hắc Dạ nhướng mắt nhìn Alexandra, lộ ra một nụ cười đến là tươi tắn: “Ngại thật, hợp đồng này tôi không thể kí được.”
Chỉ tích tắc sau, nòng súng lạnh buốt đã ngắm vào sau ót người đàn ông.
Hết