Chích Thị Vi Nhĩ

Chương 2 :

Ngày đăng: 14:14 18/04/20


Trong Vĩnh Dạ cung tản mùi sa trầm nhàn nhạt, lụa mỏng thùy mạc.



Ta cùng với Vân Dạ lẳng lặng đối diện nhau



Như là giống trước kia, hắn thích nhất lặng im xem hai tròng mắt ta, giống như là dù có xem bao nhiêu cũng là vĩnh viễn không đủ.



Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chính là như vậy.



Chính là cho ngươi! Chính là cho ngươi! Chính là cho ngươi! …



Vân Kha, chỉ là vì ngươi.



Nguyên lai là ta xem nhẹ lời nói của hắn, xem nhẹ quyết tâm của hắn, xem nhẹ tín niệm của hắn…



Chiêu Dương hầu, đệ nhất võ tướng Minh Nguyệt vương triều, nghĩa tử (con nuôi) của tiên hoàng, được ngự ban thưởng quốc họ, danh vị Vân Hạo.



Thẩm Hàn Dạ, võ lâm đệ nhất mỹ nhân, sắc song tuyệt, tú ngoại tuệ trung, có một phu nhân



Hơn mươi năm sau thì có con, vui sướng vô hạn, tiên hoàng cũng cảm thấy an lòng, thái tử tự mình ban tên cho: Vân Dạ.



“Ngươi là ai?”



Ngữ khí lạnh lùng vang lên, thanh âm non nớt ngoài ý muốn



Quay đầu lại, khắp núi cả trong vườn hoa sơn trà màu trắng, có một bóng người nho nhỏ ở đàng xa.



Ta mỉm cười.



“Ta là Vân Kha.”



Một đứa bé đầu tóc hỗn độn, dây cột tóc đã sớm chẳng biết đi đâu. Màu trắng hoa lệ của quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn có mấy vết bẩn, lại dấu không được vẻ tao nhã.



Cặp mắt tối đen, đôi mắt xinh đẹp, ta nở nụ cười khi



“Ánh mắt của ngươi thật đẹp.” ngữ khí đơn thuần, thái độ thẳng thắn, nói ra nguyên bản những gì muốn nói




Muốn thu hồi người, mới vừa cử động, hắn lại giữ càng chặt hơn.



Hắn ngẩng đầu lên nhìn ta, mặc dù không nói lời nào, trên mặt lại lộ ra vẻ ủy khuất.



Biểu tình này làm cho ta lập tức nhớ tới hắn lúc nhỏ, bị ủy khuất, lại quật cường không nói nên lời. Khi đó trên mặt chính là thần sắc bình thường như vậy.



Cuối cùng vẫn là ta mềm lòng. Lửa giận ban đầu sớm đã chẳng biết đi đâu.



Ta cầm tay hắn, hỏi: “Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”



Hắn lắc đầu.



“Thật không?” Ta có chút lo lắng hỏi, “Buổi chiều dùng lực mạnh như vậy, phá nát bàn trong ngự thư phòng, thật không có bị thương chứ?”



Ta mở ra hai tay của hắn nhìn kỹ. Ngón tay trắng nõn thon dài, trong lòng bàn tay đã có một vết đỏ.



“Không có.” Hắn rầu rĩ đáp.



“Vậy sao lại té xỉu?” Ta lạnh giọng nói. Không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc chạng vạng hắn xông vào ngự thư phòng của ta



Lúc ấy ta đang cùng vài cái đại thần nghị sự, hắn lập tức xông vào, thấy trên bàn ta đầy tranh tuyển tú nữ. Cái gì nói cũng chưa nói, chỉ có ánh mắt oán hận chăm chú nhìn ta, hai mắt giống như bốc hỏa. Tiếp theo, hắn một chưởng đánh xuống. Ta còn không kịp phản ứng, bàn cũng đã vỡ thành hai đoạn, đồ vật này nọ cũng rơi xuống đất



Ta giận dữ, lập tức đứng lên, quát lớn: “Lớn mật! Ngươi dám…” Nói còn chưa nói xong, chỉ thấy khuôn mặt tiều tụy của hắn đã không chịu nổi, đột nhiên trắng như tờ giấy, sờ bụng, thân mình lảo đảo.



Ta lập tức chạy đến một phen lưng áo của hắn. Nhưng là thân thể hắn vẫn đổ xuống… Ta không thể không để hắn trên mặt đất, lúc này mới phát hiện hắn đã hôn mê không động tĩnh gì ở trong ***g ngực của ta



Một khắc kia, trong lòng ta thật sự là khủng bố cực kỳ.



Ta chưa từng có gặp qua hắn như vậy. Tự khi hắn trở về từ Vạn Hoa Cốc, ta cảm giác hắn trở nên rất mạnh. Dù là võ công, tâm kế, khí phách, đều đã không còn giống hài đồng năm đó. Chính là hắn cùng ta ở tại Vĩnh Dạ cung trong vòng hai năm nay, cũng chưa bao giờ thấy hắn sinh bệnh



Ta luống cuống kích động kêu to, “Thái y! Thái y! Mau truyền thái y!”



Ôm hắn đi qua đám đại thần sợ ngây người, vội vàng đi vào Tử Tâm điện. Đưa hắn tới giường, nắm tay hắn, toàn thân còn đang run rẩy không thôi.