Chích Thị Vi Nhĩ
Chương 27 :
Ngày đăng: 14:15 18/04/20
Trở lại Vĩnh Dạ cung nhìn phòng ngủ trống rỗng, mặt Vân Kha không chút thay đổi, trong lòng phiền muộn như có lửa đốt.
Hắn biết mình còn nghĩ nữa sẽ bị loạn.
Hắn đã liên tục phạm sai lầm, hiện tại phải tỉnh táo lại, mau chóng tìm được Dạ Nhi.
Nhìn bốn phía chung quanh, hết thảy đều bảo trì hiện trường giống đêm qua. Phúc Khí tự mình điều tra hơn một lần, trừ bỏ cực phẩm mê hương phiêu tán trong phòng thì không còn phát hiện ra manh mối nào khác.
“Hoàng Thượng, “ Phúc Khí đi tới bên cạnh “Thời gian lâm triều đã đến…”
“Trẫm hôm nay thân thể không khỏe, không thể vào triều sớm.”
“Vâng.”
“Từ từ.” Vân Kha gọi Phúc Khí đang định lui ra, “Truyền Văn Tương Liên Thanh, Võ Lương Từ đến Phượng Nghi điện nghị sự.”
“Vâng”
Phúc Khí lui ra sau, Vân Kha đi đến phía trước cửa sổ, nghĩ đến buổi chiều hôm qua còn cùng Dạ Nhi ở trong này cùng nhau ngủ, lần đầu tiên cảm nhận được đứa bé trong bụng hắn động đậy…
Vân Kha mở ngón tay, nhớ lại cảm giác ngày hôm qua.
Không biết Dạ Nhi hiện tại thế nào?
Vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại của Dạ Nhi, Vân Kha đột nhiên khó thở, vội vàng đè lại ngực, cố gắng đem cảm xúc áp chế xuống.
Biết rõ chính mình nếu còn nghĩ thêm nữa cũng không thể giải quyết được gì nhưng bản thân lại không thể tự chủ được.
“Thuộc hạ bái kiến chủ tử.”
Vân Kha nhẹ nhàng nở nụ cười, thần sắc có chút tự giễu.
Ba ngày sau tại ngự thư phòng, Võ Lương Từ yết kiến.
“Hoàng Thượng, mọi việc đã chuẩn bị xong.”
Vân Kha đang đứng ở phía trước cửa sổ, khoanh tay mà đứng, không nói gì.
Võ Lương Từ ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn vị hoàng đế trước mặt.
Một thân long bào màu vàng mang theo vẻ tao nhã, uy nghi của người mặc
Mái tóc từ trên thái dương nhẹ nhàng rũ xuống, nguyên bản khuôn mặt nhu hoà tuấn mỹ lại lộ ra vẻ quyến rũ phong tư. Khi ánh dương chiếu rọi hạ, cặp mắt duyên dáng kia lưu chuyển đẹp đẽ lạ thường.
Võ Lương Từ chăm chú nhìn người trước mắt, đột nhiên sinh ra lòng tham, muốn ôm lấy lấy hắn, đem hắn hung hăng nhu tiến vào trong lòng ngực.
Bị chính ý niệm trong đầu khiến da đầu sợ hãi nhảy dựng, hắn vội vàng cúi đầu, nội tâm kinh hoàng.
Loại kinh hoàng này nhiều năm trước cũng từng có quá một lần. Nhưng một lần kia là đối với thiếu niên có khuôn mặt suy yếu, sắc mặt tái nhợt với hai tròng mắt lại dị thường trong trẻo
“Đi thôi!
Hoàng Thượng trầm thanh đánh gãy sự trầm tư của hắn, ngẩng đầu lên, người trước mắt hướng hắn thản nhiên cười. Loại tươi cười này giống với nhiều năm trước, cái người kia lúc đó yếu ớt tới nỗi bản thân hắn cảm tưởng gió có thể thổi mất người đó đi, nhưng lúc này, nụ cười của người đó lại nhu hoà thản nhiên, có cả kiên cường.
Hít sâu một hơi, Võ Lương Từ lấy lại tinh thần, chính mình đã nguyện ý vì người đó mà trả giá tất cả, có lẽ việc lần này cũng giống với 11 năm trước…