Chích Thị Vi Nhĩ

Chương 33 :

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Vân Dạ dựa lưng trên tường, tay trái bảo hộ bụng, tay phải cầm Lưu Vân kiếm, nhìn chăm chú những người khách không mời mà đến giờ chỉ còn là một đống thây, trong mắt chứa đầy lãnh ý.



Chỉ bằng này người mà muốn tổn hại đến hắn, thật sự là người điên nói mộng.



Những kẻ trú mưa trong ngôi miếu đổ nát là người của Long Bang cùng vài người trong Cái Bang, đều là nhân vật trong hắc đạo. Bọn họ ở vùng này hoành hành ngang ngược, tiếng xấu vô số, ai cũng không để vào mắt.



Lúc đầu bọn họ cũng không nhận ra người ngồi ở trong góc là ai, thấy hắn lẻ loi một mình, cũng lơ đễnh, chỉ đơn thuần muốn trú mưa một lúc. Nhờ lửa trại bạo liệt trong khoảnh khắc chiếu rõ khuôn mặt lạnh lùng, trong đó một người đột nhiên kêu lên sợ hãi, thanh âm tràn đầy kinh sợ. “Thẩm Vân Dạ!”



“Đúng vậy! Thẩm Vân Dạ?!”



Mấy người còn lại cực khiếp sợ, cơ hồ là đều kêu to, lập tức nhảy dựng lên, mỗi người đều rút ra đao kiếm. Thẩm Vân Dạ là minh chủ võ lâm lãnh khốc vô tình. Long Bang tuy rằng không phải võ lâm chính đạo, dựa vào đường thủy làm sinh ý (làm ăn, thương nghiệp) sống, nhưng là chưa làm qua đại ác sự, tuy ở hắc đạo cũng làm không ít trò, minh chủ võ lâm trước đối bọn họ đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Minh chủ võ lâm sẽ thường tự xưng là chính nghĩa hoặc dùng võ công kinh sợ giang hồ nhưng Thẩm Vân Dạ hoàn toàn khác, hắn làm việc hoàn toàn theo ý mình, tác phong lúc chính lúc tà, không quan tâm võ lâm chính thống, cũng không để ý tới hắc đạo ác, chỉ cần không dính dáng đến hắn, hắn luôn luôn chẳng bận tâm. Hắn làm cho bạch đạo đau đầu, cũng là cái gai trong mắt hắc đạo. Lúc trước Nhâm bang chủ của Long Bang không biết làm chuyện gì đắc tội hắn, không chỉ có bị hắn một kiếm rớt đầu, còn đuổi giết hơn trăm người của Long Bang, thiếu chút nữa diệt luôn bang phái đã tồn tại lâu đời này.



Vân Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, nhận ra là vài tên hắc đạo, thật sự là oan gia ngõ hẹp, biết đêm nay có tránh cũng không được. Nếu là ngày thường, những người này làm sao xứng để trong mắt hắn. Chính là hiện tại trên người không tiện, vừa mới mới áp chế thai nhi không an phận, lúc này phải sử dụng nội lực, cảm thấy bất an.



Mấy người kia cũng là ở hắc đạo từng trải lăn lộn nhiều năm, lúc này ẩn ẩn cảm giác không đúng. Cẩn thận đánh giá Thẩm Vân Dạ, thấy hắn tuy rằng thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lợi hại, nhưng sắc mặt tái nhợt, ngồi cuộn người ở trong góc, nước mưa trên người chưa khô, tựa hồ là có thương tích trong người, hành động bất tiện. Hơn nữa hắn đơn thương độc mã, lẻ loi một mình, bên này lại người đông thế mạnh. Nếu bọn họ cùng xông lên, Thẩm Vân Dạ võ công cao tới đâu chỉ sợ cũng bất lực. Lúc này đúng là cơ hội tốt để giết hắn. Nếu thực có thể giết minh chủ võ lâm, Long Bang bọn họ không chỉ có sảng khoái báo đại cừu (hận), còn có thể nổi danh giang hồ mà vênh mặt lên với các bang phái khác, danh chấn thiên hạ. Đến lúc đó, ai mà để ý tới bọn họ ỷ đa số thắng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đánh bại minh chủ võ lâm tiền nhiệm.




Vân Dạ gắt gao cắn môi, đau không ra kêu tiếng nào. Nhớ tới Vân Kha, lại đau trong tâm. Hai nỗi đau cùng xông tới, dù hắn là người lạnh lùng cứng rắn cũng chịu không nổi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.



Phong Cực không ngừng đưa vào nội lực mà Thiếu chủ không hề chuyển hảo, cũng biết là thai nhi gặp vấn đề, tình hình không ổn. Không khỏi chân tay luống cuống, thầm hận chính mình năm đó sao không ở Vạn Hoa Cốc học nhiều y thuật, hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiếu chủ như thế chịu khổ. Cảm giác bất lực khiến Phong Cực căm phẫn với chính mình, một tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt khiến máu từng giọt chảy xuống.



Vân Kha! Vân Kha! Vân Kha! …



Cực đau bên trong, Vân Dạ ở trong lòng càng không ngừng gọi cái tên này.



Cũng tốt! Nếu Vân Kha thực sự có chuyện không hay xảy ra, mình cùng đứa nhỏ này đi bồi hắn là xong, trên đường tới hoàng tuyền hắn sẽ không cảm thấy tịch mịch.



Cảm giác dưới thân có chất lỏng chậm rãi chảy ra, Vân Dạ thần chí dần dần mơ hồ, thân thể mệt mỏi sớm xụi lơ, đáy lòng không tự chủ được toát ra ý niệm này trong đầu. Bên trong đôi mắt mù sương, Vân Dạ hoảng hốt nhìn thấy một người mặc cẩm bào chậm rãi bước vào miếu.



“Vân Kha…” trong ý thức mê mang Vân Dạ gọi ra tên này, cuối cùng rốt cuộc duy trì không được, trước mắt chỉ còn một màu đen vô tận….