Chiếc Lọ Cầu Vồng

Chương 12 :

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Ở lại công ty nghỉ ngơi một lúc, Khương Tùy Tranh mới đón xe về nhà, nhà của bọn họ bây giờ chính là căn nhà Lục Trạch Xuyên năm mười chín tuổi đã mua, ở nhiều năm rồi, vẫn chưa từng thay đổi.



Hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản, không lớn, lại tràn đầy dấu vết cuộc sống, Khương Tùy Tranh mở cửa phòng, phát hiện đèn phòng tắm sáng.



Lục Trạch Xuyên hôm nay vốn có một sự kiện tuyên truyền, nhưng bên sản xuất nói chưa chuẩn bị xong, đẩy sang tuần sau, anh biết lịch trình của Khương Tùy Tranh, nhóm bọn họ gần đây không có chuyện gì nên Trần Bằng cho nghỉ, sau khi anh kết thúc công việc của mình liền trực tiếp trở về nhà, lúc lau tóc đi ra, quả nhiên nhìn thấy Khương Tùy Tranh đứng ở cửa không nhúc nhích, hỏi: “Làm gì thế? Sao không vào đi?”



Khương Tùy Tranh nhìn anh, mím môi cười cười, cười mà còn khó coi hơn khóc, Lục Trạch Xuyên nhíu mày, lập tức ném khăn mặt xuống, đi tới hỏi: “Sao thế?”



Vành mắt Khương Tùy Tranh ửng đỏ, giang hai tay ôm lấy anh, làm nũng: “Anh Xuyên Xuyên, em mệt quá.”



Lục Trạch Xuyên thở phào nhẹ nhõm, bế cậu lên, ngồi ở trên ghế sô pha, ghét bỏ nói: “Em là đứa yếu ớt à?”



Khương Tùy Tranh cọ cọ trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “Phải đó…”



Lục Trạch Xuyên biết gần đây cậu đang học nhảy, ôm cậu vào trong ngực, chốc chốc lại xoa bóp cẳng chân cho cậu, tuy rằng anh ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng lại biết, không có ai dũng cảm hơn kiên cường hơn Khương Tùy Tranh, mới mười mấy tuổi đã dám cùng anh bỏ nhà đi, bị bắt lại ba lần, nhiều lần đều nghĩ cách trốn thoát.


“Tại sao em về được?” Giọng Lục Trạch Xuyên rất khàn.



Khương Tùy Tranh oai phong lẫm liệt mà nói: “Em lén lút lấy hộ chiếu, không tới sân bay ngay! Cực kỳ thông minh đi công… đi sang nhà bạn trốn hai ngày, sau mới mua vé sang thành phố khác, ở thành phố đó… trốn ở nhà bạn thêm hai ngày nữa!” Sợ Lục Trạch Xuyên không tin, còn bổ sung: “Bạn còn dẫn em đi ăn, ăn hot dog nè, bỏ thật nhiều phô mai, em học được cách làm rồi, ngày mai làm cho anh ăn.”



Lục Trạch Xuyên nhìn theo cậu, nhìn ánh mắt cậu nhấp nháy, Khương Tùy Tranh không còn dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi thấp đầu, nghịch nước trong bồn tắm nói: “Sau đó, sau đó em mới tới sân bay, không có mua vé máy bay liền, tại, tại ham chơi, em bay đi mấy nước khác, em, còn mua quà cho anh.” Giọng cậu khàn khàn, lắp ba lắp bắp.



Lục Trạch Xuyên hỏi: “Vậy quà đâu?”



Khương Tùy Tranh bĩu môi, cúi thấp đầu, nói: “Bỏ, bỏ ở công viên rồi.”



“Vậy sao?” Lục Trạch Xuyên không tiếp tục hỏi, lấy khăn tắm bọc cậu lại, ôm trở về phòng ngủ, buổi tối hôm ấy Khương Tùy Tranh ngủ không yên, cứ nằm mơ, ôm thật chặt Lục Trạch Xuyên hô: “Đừng cướp đồ của tôi, đừng cướp…”



Lục Trạch Xuyên gần như lớn lên cùng cậu, biết cậu ở nước ngoài vốn chẳng có bạn bè gì, cậu vì trốn người nhà, ở trên đường lây lất một tháng, luôn ở trong công viên, không dám ngủ quá sâu, sợ có người cướp quà cậu mua, cướp tiền của cậu, Lục Trạch Xuyên xót lắm, cảm thấy cậu chịu khổ, nhưng cậu chưa bao giờ cho đó là chịu khổ, cậu vì người yêu mà trở về, thứ nghênh đón cậu chính là lồng ngực ấm áp cùng những cái hôn dịu dàng, ngọt ngào còn không hết, sao có thể gọi là chịu khổ?



“Còn đau ở đâu nữa?” Lục Trạch Xuyên thấp giọng hỏi.



Khương Tùy Tranh dựa vào trong lồng ngực anh không lên tiếng, chỉ mới mấy phút đã ngủ yên.



Nơi này là chỗ an toàn nhất, cho nên cậu sẽ không đi đâu hết.