Chiếc Lọ Cầu Vồng

Chương 22 :

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Tình hình trận chiến đã xảy ra là không thể ngăn cản, Khương Tùy Tranh vừa bận can ngăn vừa muốn dụ mọi người ship CP, bận đến nỗi ngón tay muốn gãy luôn, lửa giận của đồng đội không thể châm ngòi, càng châm càng táo bạo, chuyển sang trang chủ trò chuyện gọi điện thoại cho Lục Trạch Xuyên, đối phương lập tức bắt máy, lúc ẩn lúc hiện còn có thể nghe được tiếng hít thở chập trùng, Khương Tùy Tranh dở khóc dở cười, biết rõ còn hỏi: “Anh Xuyên Xuyên? Anh làm sao vậy?”



Lục Trạch Xuyên cứng rắn nói: “Chạy bộ.”



Khương Tùy Tranh nói: “Đã một giờ rồi, nghỉ sớm chút đi.”



“Ừm.” Nghe được giọng của vợ, giọng điệu của Lục Trạch Xuyên đã bình ổn hơn rất nhiều, hỏi cậu: “Buổi biểu diễn chuẩn bị thế nào rồi? Ba ngày sau phải không?”



“Ừm.” Khương Tùy Tranh nói: “Em giữ vé cho Đào Thần và San San rồi á!”



Lục Trạch Xuyên hỏi: “Anh thì sao.”



“Hì hì, anh còn cần phải nói sao! Đương nhiên là vị trí tốt nhất.”



Lục Trạch Xuyên nhíu mày, đứng ở ban công hong gió, hỏi cậu: “Có căng thẳng không?”



“Căng thẳng.” Khương Tùy Tranh nói thật.



“Không phải đã chuẩn bị xong rồi sao? Cũng không phải là lần đầu tiên lên sân khấu, không có gì đâu, thả lỏng chút đi.”



Khương Tùy Tranh đáp một tiếng, nói: “Anh Xuyên Xuyên, hôm đó anh nhất định phải tới nha.”



“Đương nhiên.”



“Không thể đến muộn!”



“Anh đến sớm trước một tiếng luôn.”




Lục Trạch Xuyên rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn, ngơ ngác gật gật đầu, anh cảm thấy có hơi không chân thực, giống như đang mơ vậy.



Khương Tùy Tranh nhếch môi cười, ngồi ở trước đàn dương cầm, thử âm thanh, “Xin mọi người tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, đây là lần đầu tiên tôi leo lên sân khấu trước hàng vạn người, cũng là lần cuối cùng, cho nên tôi muốn hát một bài, tặng cho người yêu dấu nhất của tôi, chỉ dành cho một mình anh ấy, hi vọng anh có thể thích bài hát này.”



Tiếng đàn lanh lảnh vang lên, là một bài tiếng Quảng rất xưa rồi.



“Anh nguyện dùng tên lửa mang em đến bầu trời



Ở trong không gian chỉ có hai người ở



Sống đến một ngàn tuổi vẫn còn say lòng như thế



Có em ở bên, hạnh phúc biết bao



Cùng em sánh đôi, rất vui rất mãn nguyện



Trời có sụp cũng chẳng liên quan đến hai ta



Dù mưa gió vần vũ chỉ cần hướng về em



Sẽ tựa như thấy ánh mặt trời nghìn vạn dặm…”



Ống kính vẫn chĩa vào Lục Trạch Xuyên, tất cả mọi người nhìn thấy khóe mắt anh ửng đỏ, lấy xuống chiếc nhẫn đeo trong cổ mười mấy năm, cười đeo lên ngón tay mình hôn một cái, nhìn Khương Tùy Tranh đang nghiêng đầu cười nhìn anh, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Anh yêu em.”



- Chính văn hoàn-