Chiếc vòng thần kì
Chương 1 : Tùng
Ngày đăng: 12:45 16/02/21
Tám giờ tối, tiếng xe đạp lạch cạch rơi vang lên trong hẻm vắng. Tùng lật đật phóng như bay về nhà. Năm giờ chiều là Tùng học, 5h20’ là nó phải có mặt ở nhà rồi. Nhưng vì ghiền đánh Liên Minh với chúng bạn quá nên Tùng vào quán net làm vài trận rồi mới vể. Về trễ, nên nó phóng như bay, mặc cho trời tối.
Bỗng trước mặt có một đám người đang quây lại đánh một ông già, mã tấu giơ lên sáng loáng. Sợ quá mất cả kiểm soát, Tùng nhấn mạnh chân, tăng tốc tung vào bọn người. Đang ăn hiếp ông già thì bị xe tông, cả đám thanh niên hoảng loạng. Thấy thế Tùng lanh trí la lên:
– công an tới, công an tới tụi mày ơi
Hẻm vắng, lại vừa bị tông xe vào, đám thanh niên lật đật bỏ chạy. May cho Tùng là hẻm rất tối, chứ không chúng nhìn thấy chỉ có Tùng thì toi đời nó rồi. Nhìn đám thanh niên bỏ chạy, Tùng vừa hú vía vừa buồn cười, bị đám này đánh chắc nó bỏ cơm cả tháng. Nghĩ thế nó quay lại nhìn ông già, miệng đang rỉ máu, mặt mày xay xẩm. Nó hỏi:
– Ông có sao ko?
– Không, già không sao.
Tùng lấy làm lạ, giờ còn ai xưng “già” nữa. Nó giơ tay định đỡ ông lên thì tay nó đụng phải thứ gì lành lạnh. Nó nhìn xuống…máu…. Thì ra lúc nãy bọn chúng đã chém ông rồi. Tùng hoảng quá, giơ tay định rút mũi dao ra, thì ông già yếu ớt giơ tay cản nó lại:
– Đừng, rút ra là già chết tại chỗ đó.
– Vậy phải làm sao giờ – giọng Tùng run run
– Có lẽ số ta đã hết, đã đến lúc về với đất trời rồi
Tùng im lặng, có lẽ ông nói đúng. Nó có thể thấy máu ồng ộc chảy ra từ vết thương trên người ông. Nó định cất tiếng kêu cứu thì ông lại nói tiếp:
– Đừng kêu lên. Có lẽ là số mệnh, ta sẽ đưa cho con chiếc vòng này vậy. – Nói rồi ông rút từ tay ông ra một chiếc vòng bằng da, có đính vài hạt màu vàng.
Vừa đưa ông vừa nói:
– Đây là chiếc vòng rất linh thiên của giáo phái ta, do sư tổ tu luyện ở Núi Cấm, dùng linh khí trời đất mà tạo thành. Con có kì duyên sở hữu nó, hãy dùng nó làm điều thiện, tu thân tích đức, tạo phúc cho chúng sanh…
– Chiếc vòng này có gì kì diệu hả ông?
– Nó có thể tạm dừng thời gian. Nếu công lực con tăng, có thể mở thêm thần năng của nó như bay nhảy, tàng hình….
– Làm thế nào để tăng công lực hả ông?
– Đó là….
Bỗng một có một con mèo từ nóc nhà nhảy xuống, Tùng giật mình quơ tay. Không ngờ tay nó đang cầm con dao cắm vào ông lão. Con dao bị Tùng vô ý giật ra, lập tức máu tuôn xối xả từ ngực ông ra….
– Số mệnh… – ông lão nhìn Tùng cười buồn rồi từ từ nhắm mắt lại, ông chết. Tùng sợ quá, chân nó như chẳng có sức lực gì, bỗng thi thể ông từ từ tan ra, thành muôn vàn hạt cát nhỏ rồi cuốn theo chiều gió… Nó rợn người, vết máu của ông dính trên tay nó cũng mất đi.
Một lát sau, chẳng còn gì để chứng minh ông từng tồn tại trên thế giới, trừ con dao bén ngót từng đâm vào ngực ông.
Tùng lật đật xách xe đi về. Về đến nhà thì nó đã ăn ngay một bạt tai của ba, vì cái tội dám về trễ, lại còn tắt nguồn điện thoại để ba mẹ không gọi được. Nó cúi đầu, rồi đi lên phòng.
Nó rút ra từ cặp chiếc vòng tay và con dao, đặt lên giường và xem xét. Ông lão nói chiếc vòng này có thể làm ngừng thời gian, không biết thật không. Ban đầu nó cũng nghi ngờ nhưng nhìn xác ông tự tan thành cát bụi thì nó tin hẳn. Nó lật lật vọng tay, xem kĩ hơn. Ở trên đó có một chữ Hán. Nó lật đật ghi lại rồi lên mạng hỏi thằng bạn người Hoa của nó trong lớp.
Bạn nó trả lời đó là chữ “Huyết” nghĩa là máu. Nó lật đật tìm cây kim, châm vào ngón tay rồi rỉ máu nhỏ lên chiếc vòng. Quả thật máu của Tùng vừa nhỏ lên chiếc vòng thì nó bỗng lóe lên, thậm chí còn động đậy.
Từ chiếc vòng phát ra tiếng:
– Sao máu hôm nay có vị khác quá vậy ông Long, hình như là máu của một xử nam. Chà, đã lâu lắm rồi ta mới được nếm vị máu ngon như vậy.
Tùng sợ quá, một chiếc vòng biết nói! Nó run run:
– Ông…Long chết rồi, ổng giao chiếc vòng cho tôi.
– Chà, chết cũng đúng. Ta bảo ông ta giết vài đứa xử nam cho ta ăn thì có phải ông ta đã học thêm được nhiều phép phòng thân rồi không.
– Ông ta chưa chỉ tôi cách nào để ngưng động thời gian, người biết không?
– Cái gì, một thằng nhãi ranh dám hỏi ta vậy sao? Có biết ta còn lớn tuổi hơn ông tổ mười mấy đời của người không nhóc.
– Nhưng bây giờ ta là chủ của ngươi! Người mà không nghe lời, ta….không cho mi ăn nữa!
Đột nhiên chiếc vòng im bặt. Thế là Tùng đã đoán đúng, chiếc vòng cần máu của chủ nhân đưa để sống!
Thế là chiếc vòng dạy Tùng cách dùng nó để ngưng đọng thời gian. Chỉ cần niệm vài câu là thời gian ngưng động ngay.
Nó mừng quá, thử áp dụng ngay. Nó đeo vòng lên tay, lẩm bẩm. Lập tức một sự im lặng đáng sợ bủa vây. Ngay cả tiếng kim đồng hồ cũng không còn.
Tùng thích quá, nó mở cửa chạy xuống nhà thì thấy ba mẹ đang xem tivi, tất cả đều bất động, cả màn hình TV cũng thế. Nó chạy ra đường, thấy người qua lại đều đứng im cả. Nó thậm chí còn thấy một chiếc lá đang lơ lửng ở không trung.
Mừng quá, nó bay vào phòng, niệm lại một lần nữa. Lập từng, sự im lặng biến mất, mọi thứ trở về bình thường.
Nó lật đật ăn cơm, nó đã đói quá rồi. Vừa ăn nó vừa nghĩ sẽ làm gì để tận hưởng sức mạnh này đây.
Độc giả, nếu là bạn, bạn sẽ làm gì?
Bỗng trước mặt có một đám người đang quây lại đánh một ông già, mã tấu giơ lên sáng loáng. Sợ quá mất cả kiểm soát, Tùng nhấn mạnh chân, tăng tốc tung vào bọn người. Đang ăn hiếp ông già thì bị xe tông, cả đám thanh niên hoảng loạng. Thấy thế Tùng lanh trí la lên:
– công an tới, công an tới tụi mày ơi
Hẻm vắng, lại vừa bị tông xe vào, đám thanh niên lật đật bỏ chạy. May cho Tùng là hẻm rất tối, chứ không chúng nhìn thấy chỉ có Tùng thì toi đời nó rồi. Nhìn đám thanh niên bỏ chạy, Tùng vừa hú vía vừa buồn cười, bị đám này đánh chắc nó bỏ cơm cả tháng. Nghĩ thế nó quay lại nhìn ông già, miệng đang rỉ máu, mặt mày xay xẩm. Nó hỏi:
– Ông có sao ko?
– Không, già không sao.
Tùng lấy làm lạ, giờ còn ai xưng “già” nữa. Nó giơ tay định đỡ ông lên thì tay nó đụng phải thứ gì lành lạnh. Nó nhìn xuống…máu…. Thì ra lúc nãy bọn chúng đã chém ông rồi. Tùng hoảng quá, giơ tay định rút mũi dao ra, thì ông già yếu ớt giơ tay cản nó lại:
– Đừng, rút ra là già chết tại chỗ đó.
– Vậy phải làm sao giờ – giọng Tùng run run
– Có lẽ số ta đã hết, đã đến lúc về với đất trời rồi
Tùng im lặng, có lẽ ông nói đúng. Nó có thể thấy máu ồng ộc chảy ra từ vết thương trên người ông. Nó định cất tiếng kêu cứu thì ông lại nói tiếp:
– Đừng kêu lên. Có lẽ là số mệnh, ta sẽ đưa cho con chiếc vòng này vậy. – Nói rồi ông rút từ tay ông ra một chiếc vòng bằng da, có đính vài hạt màu vàng.
Vừa đưa ông vừa nói:
– Đây là chiếc vòng rất linh thiên của giáo phái ta, do sư tổ tu luyện ở Núi Cấm, dùng linh khí trời đất mà tạo thành. Con có kì duyên sở hữu nó, hãy dùng nó làm điều thiện, tu thân tích đức, tạo phúc cho chúng sanh…
– Chiếc vòng này có gì kì diệu hả ông?
– Nó có thể tạm dừng thời gian. Nếu công lực con tăng, có thể mở thêm thần năng của nó như bay nhảy, tàng hình….
– Làm thế nào để tăng công lực hả ông?
– Đó là….
Bỗng một có một con mèo từ nóc nhà nhảy xuống, Tùng giật mình quơ tay. Không ngờ tay nó đang cầm con dao cắm vào ông lão. Con dao bị Tùng vô ý giật ra, lập tức máu tuôn xối xả từ ngực ông ra….
– Số mệnh… – ông lão nhìn Tùng cười buồn rồi từ từ nhắm mắt lại, ông chết. Tùng sợ quá, chân nó như chẳng có sức lực gì, bỗng thi thể ông từ từ tan ra, thành muôn vàn hạt cát nhỏ rồi cuốn theo chiều gió… Nó rợn người, vết máu của ông dính trên tay nó cũng mất đi.
Một lát sau, chẳng còn gì để chứng minh ông từng tồn tại trên thế giới, trừ con dao bén ngót từng đâm vào ngực ông.
Tùng lật đật xách xe đi về. Về đến nhà thì nó đã ăn ngay một bạt tai của ba, vì cái tội dám về trễ, lại còn tắt nguồn điện thoại để ba mẹ không gọi được. Nó cúi đầu, rồi đi lên phòng.
Nó rút ra từ cặp chiếc vòng tay và con dao, đặt lên giường và xem xét. Ông lão nói chiếc vòng này có thể làm ngừng thời gian, không biết thật không. Ban đầu nó cũng nghi ngờ nhưng nhìn xác ông tự tan thành cát bụi thì nó tin hẳn. Nó lật lật vọng tay, xem kĩ hơn. Ở trên đó có một chữ Hán. Nó lật đật ghi lại rồi lên mạng hỏi thằng bạn người Hoa của nó trong lớp.
Bạn nó trả lời đó là chữ “Huyết” nghĩa là máu. Nó lật đật tìm cây kim, châm vào ngón tay rồi rỉ máu nhỏ lên chiếc vòng. Quả thật máu của Tùng vừa nhỏ lên chiếc vòng thì nó bỗng lóe lên, thậm chí còn động đậy.
Từ chiếc vòng phát ra tiếng:
– Sao máu hôm nay có vị khác quá vậy ông Long, hình như là máu của một xử nam. Chà, đã lâu lắm rồi ta mới được nếm vị máu ngon như vậy.
Tùng sợ quá, một chiếc vòng biết nói! Nó run run:
– Ông…Long chết rồi, ổng giao chiếc vòng cho tôi.
– Chà, chết cũng đúng. Ta bảo ông ta giết vài đứa xử nam cho ta ăn thì có phải ông ta đã học thêm được nhiều phép phòng thân rồi không.
– Ông ta chưa chỉ tôi cách nào để ngưng động thời gian, người biết không?
– Cái gì, một thằng nhãi ranh dám hỏi ta vậy sao? Có biết ta còn lớn tuổi hơn ông tổ mười mấy đời của người không nhóc.
– Nhưng bây giờ ta là chủ của ngươi! Người mà không nghe lời, ta….không cho mi ăn nữa!
Đột nhiên chiếc vòng im bặt. Thế là Tùng đã đoán đúng, chiếc vòng cần máu của chủ nhân đưa để sống!
Thế là chiếc vòng dạy Tùng cách dùng nó để ngưng đọng thời gian. Chỉ cần niệm vài câu là thời gian ngưng động ngay.
Nó mừng quá, thử áp dụng ngay. Nó đeo vòng lên tay, lẩm bẩm. Lập tức một sự im lặng đáng sợ bủa vây. Ngay cả tiếng kim đồng hồ cũng không còn.
Tùng thích quá, nó mở cửa chạy xuống nhà thì thấy ba mẹ đang xem tivi, tất cả đều bất động, cả màn hình TV cũng thế. Nó chạy ra đường, thấy người qua lại đều đứng im cả. Nó thậm chí còn thấy một chiếc lá đang lơ lửng ở không trung.
Mừng quá, nó bay vào phòng, niệm lại một lần nữa. Lập từng, sự im lặng biến mất, mọi thứ trở về bình thường.
Nó lật đật ăn cơm, nó đã đói quá rồi. Vừa ăn nó vừa nghĩ sẽ làm gì để tận hưởng sức mạnh này đây.
Độc giả, nếu là bạn, bạn sẽ làm gì?