Chiếc vòng thần kì
Chương 15 : 1 chấp 3
Ngày đăng: 22:53 19/02/21
Diện kiến Hưng Đạo Vương, Tùng cảm thấy hơi ngộp thở khi đứng trước vị anh hùng dân tộc này. Ông cao lớn, lưng hùm eo gấu, quả thật rất có phong độ của bậc đại tướng. Ánh mắt sáng rực của ông lẫm liệt chính khí, khiến Tùng phải e dè lắm mới dám nhìn thẳng vào được.
Hưng Đạo Vương đang ngồi trên chiếc thái sư ỷ, tay đang cầm quyển sách đang đọc dở khi đợi Tùng. Ông liếc mắt xuống:
– Ngươi là Trường Phúc – thượng tổng quản Phụng Nghi Cung?
– Vâng ạ – Tùng cố ra vẻ sợ sệt để ông coi khinh và tha nó.
– Bổn vương nghe báo ngươi đã bắn tên thích khách găm vào tường, mũi lên lút vào vách đến tận cán?
– Chỉ là ăn may thôi ạ… – Tùng hối hận quá, biết vậy nó dùng sức ít thôi cho khỏi bị nghi ngờ.
– Ăn may? Nguyễn Địa Lô là thủ hạ giỏi bắn tên nhất của ta đã xem qua vết bắn găm vào tường, ít nhất không khổ luyện mười năm thì đường hòng có thành tựu như thế!
Ái chà, hóa ra chiếc vòng cũng truyền các kĩ năng “xịn” cho mình đấy chứ – Tùng nghĩ.
– Dạ….
– Ngươi còn cầm hòa hai tên đội trưởng của Tảng nhi?
– Dạ nhờ hai vị ấy nhường….
– HỖN LÁO! Trước mặt bản Vương ngươi còn giấu diếm thân phận sao? Tại sao trong hồ sơ trước kia ngươi khai không biết võ? Ngươi trà trộn vào cung Hoàng Hậu nhằm mục đích gì? KHAI MAU!
Tùng giả vờ sợ hãi khụy chân xuống, cuống quít kêu oan:
– Thưa vương gia, tại hạ khai gian để được vào cung, có tiền lương để sống thôi ạ. Cha tại hạ trước kia cũng biết sơ về võ nên có dạy cho.
– Giảo biện thật. Tội khai gian để vào hoàng cung đáng tử hình, ngươi biết tội chưa?
Theo luật thời Trần, cung nữ thái giám không được biết võ, khai gian sẽ tử hình. Nguyên nhân việc này là do Trần Thủ Độ cướp ngôi nhà Lý cho cháu mình, sợ bị người trung thành với họ Lý giả vào cung hành thích nên ban lệnh cấm. Qua bao nhiêu năm, lòng người đã quên họ Lý nhưng lệ này vẫn còn duy trì.
– KHAI MAU, đừng để bổn vương phải dụng hình.
Vừa nói Hưng Đạo Vương vừa đập bàn, lập tức đội thân binh từ bên ngoài ập vào, vây lấy Tùng. Tùng đã nghe Hoàng hậu kể, đây là đội thân binh của Tông Nhân Phủ, chuyên đi cai quản tra xét hoàng thân quốc thích. Đến các vương công khanh hầu phạm lỗi thì chúng còn đánh, huồng hồ một tên thái giám như Tùng.
– Ngươi đừng để ta phải ra tay – Hưng Đạo Vương gằn giọng.
Tùng thầm nghĩ giả nhu nhược không ổn, nó đành liều mình chống cự vậy.
– Vương gia, hôm trước con trai ngài đã hứa nếu tại hạ đánh thắng hai vị đội trưởng sẽ bỏ qua….
– Haha, ta biết. Nhưng ngươi đã thắng đâu, chỉ hòa thôi.
– Vậy thì đấu lại đi, tại hạ cam đoan họ sẽ rất nhanh phải nhận thua.
– Cơ hội chỉ có một lần thôi – Quốc Tảng nãy giờ đứng bên cạnh Hưng Đạo Vương đã lên tiếng.
– Tiểu vương gia, ngài đâu có nói chỉ được đấu một lần. Ngài thân là vương gia mà định thất hứa à…?
– Ngươi… – Quốc Tảng nhào lên định đánh nhau với Tùng.
Hưng Đạo tằng hắng một tiếng, lập tức Quốc Tảng co vòi, im thin thít và lui về đứng sau lưng cha mình.
– Được rồi. Bây giờ ta sẽ đưa hai tên đội trưởng khác ra đấu với ngươi, không vi phạm giao kèo chứ?
Hưng Đạo Vương đã lên tiếng, ông thấy tên tiểu tử này nói cũng có lí lẽ lắm, phải cho hắn nếm mùi thất bại mới mong hắn khai ra được. Ông thấy mình giết tên này thì dễ như bóp con kiến, quan trọng là làm cho hắn tâm phục khẩu phục, để khai ra ai sai khiến hắn vào cung.
– Cung kính không bằng tuân mệnh, xin nghe theo lệnh của đại vương.
– Hay lắm. Người đâu, triệu hồi Dã Tượng, Yết Kiêu và Địa Lô tới đây.
Tùng nghe ba cái tên này, lập tức thất kinh, xem là vị đại vương này quyết tâm bắt nó thua rồi. Yết Kiêu đương nhiên là người cực giỏi việc chiến đấu dưới nước, dùng tài của mình để đục thủng thuyền quân Nguyên sau này. Dã Tượng là vị gia tướng lợi hại nhất của Hưng Đạo Vương. Khi ở dưới nước, y có thể thua Yết Kiêu chứ trên mặt đất thì hắn quyết không dễ đối phó.
Còn Địa Lô? Chính là tên gia tướng có lực tay vô địch, chiếc cung hắn dùng người thường nhấc còn khó huống hồ sử dụng. Cũng chính hắn là người xem xét vết tên găm vào tường mà Tùng bắn lúc cứu hoàng hậu của Tùng, rồi báo cho Hưng Đạo Vương biết, báo hại Tùng bị triệu tới đây lần thứ hai.
Rất nhanh, ba người tì tướng từ bên người đi vào, khí thế như thác đổ. Tùng liếc thấy ánh mắt của đám thân binh lộ ra vẻ sùng bái, rõ ràng là thường ngày ba người này cũng rất có uy tín với đám thân binh. Quả thật ba người này khí thế không hề tầm thường, từ lúc họ bước vào, Tùng đã cảm thấy có sự hồi hộp nho nhỏ trong ngực.
– Bái kiến vương gia
– Miễn lễ, toàn là người nhà.
Hưng Đạo Vương phất tay, rồi chỉ về phía Tùng nói tiếp:
– Vị thượng tổng quản này chính là người đã bắn mũi tên mà ta sai ngươi đi xem xét đó Địa Lô. Ba người các ngươi tự lựa ra hai, rồi đánh nhau với hắn một trận xem sao.
Vốn dưới trướng Hưng Đạo Vương có 5 người gia tướng cực kì giỏi, ngoài ba người ở đây còn có Cao Mang và Địa Hành. Nhưng bọn chúng đi công việc cho ngài rồi nên ở đây chỉ có ba người. Ngài định bụng đem bọn gia tướng này để áp đảo tinh thần Tùng, buộc hắn phải khai ra âm mưu.
Ba ngươi gia tướng nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ muốn được đánh. Bởi lẽ bọn chúng đã nghe nói về vụ này, và biết rằng chủ nhân của mũi tên bắn ra trong cung Hoàng hậu không hồ tầm thường. Đều là người luyện võ, ai cũng muốn được đánh nhau với một tên có thực lực cho thỏa chí.
Dã tượng là người đứng đầu Ngũ đại gia tướng, liền nói:
– Thôi được, hai người các đệ bắt thăm đi, ai thắng sẽ cùng ta đánh với hắn.
– Đại ca, lần này huynh không thể ỷ làm lớn mà ăn hiếp bọn đệ được, ba người chúng ta cùng bắt thăm đi – Yết Kiêu nói.
Tùng thấy thế, hít một hơi, nói với Hưng Đạo Vương:
– Vương gia, thần có một thỉnh cầu
– Cứ nói
Hưng Đạo Vương mừng thầm, vì nghĩ Tùng đã sợ và chấp nhận khai. Còn ba người gia tướng thì thất vọng, họ tưởng Tùng chưa đánh đã đầu hàng, xin rút lui. Không ngờ Tùng nói:
– Hay là vương gia cho ba vị cùng lên một lượt, tại hạ xin thỉnh giáo một lượt.
Lời Tùng nói ra, cả Hưng Đạo Vương và ba người gia tướng đều nổi giận, hắn là ai mà dám lớn lối thế!
– Được lắm, ngươi đã thích thì bổn vương thành toàn cho ngươi.
Đoạn, ngài quay qua ba người gia tướng:
– Các ngươi đánh đừng gây thương tích nặng quá, cũng đừng để vị thượng tổng quản này thuận chân bỏ chạy – Ông sợ Tùng đánh thua sẽ bỏ chạy.
– Tuân lệnh.
Lập tức, ba người phi lên, vây quanh Tùng, tay bọn chúng thầm vận kình, Tùng có thể thấy được áp lực tăng lên ngùn ngụt. Quan sát xong tình hình, Tùng chợt nhìn Yết Kiêu, cười cười:
– Nàng Mộng Vân nhờ ta hỏi thăm sức khỏe của ngươi.
Tùng vừa dứt lời, Yết Kiêu lập tức biến sắc. Thế là quá đủ cho Tùng, nó vận sức xuống chân, búng người ngược về phía Địa Lô, giơ hai tay ra tung chưởng…
Vốn dĩ ba người đứng thành trận pháp, có thể công thủ phụ trợ nhau, và Yết Kiêu là người hỗ trợ thủ cho Địa Lô. Tùng nói một câu làm Yết Kiêu thất sắc lơ là, tức là phòng thủ của Địa Lô đã bị một lỗ hổng, đương nhiên Tùng sẽ tấn công hắn trước tiên. Một lí do nữa là Tùng rất ghét tên Địa Lô này, bởi chính hắn đã xem xét vết bắn của Tùng và “mách lẻo” cho Hưng Đạo Vương.
Thấy Tùng tấn công Địa Lô, Yết Kiêu giật mình vọt tới trợ giúp, nhưng đã lỡ mất một nhịp. Còn Dã Tượng cũng vội vã đánh vào vai của Tùng, hòng ép nó rút tay về, không thể đánh ép Địa Lô được. Thấy bàn tay của Dã Tượng đang chém vào vai mình, Tùng đành gồng mình lên. Nó đành chịu một chém của Dã Tượng, để có thể nắm thóp được một tên. Khi đó việc đánh nhau sẽ dễ dàng hơn.
Dã Tượng cũng thấy được suy nghĩ của Tùng, liền mạnh tay hơn. Bày tay hắn xé gió, chém về phía vai Tùng. Nghe tiếng gió rít lên, đủ biết cú chém này đủ làm tan bia nát đá. Tùng bất chấp, nó chia công lực ra làm hai, một để bảo vệ cho cái vai của mình, một để chưởng vào ngực Địa Lô.
Còn Địa Lô, hắn cũng giơ tay, vòng lên thành cánh cung để đón cú chưởng của Tùng. Hắn rất tự tin, vì bàn tay của hắn vốn trời sinh thần lực, chưa chịu thua ai bao giờ.
“Bùm” Một tiếng chát chúa vang lên, lẫn tiếng xương vỡ.
Địa Lô dính trọn một chưởng của Tùng vào ngực, văng đi đụng vào vách của sân luyện võ. Tùng cũng dính một chém của Dã Tượng vào vai, ngã xuống rồi lại đứng lên ngay.
Không ai tin ở mắt mình.
……
Rất nhanh sau đó, Tùng hạ gục hai người còn lại dễ dàng, bởi thế trận đã bị phá vỡ.
– Vương gia, tại hạ có thể quay về cung rồi chứ?
Hưng Đạo Vương có chút không cam lòng, ba người gia tướng của ông bị đánh bại nhanh chóng, lại còn phải thả Tùng về. Thậm chí ông định tự mình xuất thủ, nhưng lại nghĩa tới lời hứa ban đầu và danh phận của mình.
– Ngươi…đi đi.
– Tại hạ chỉ đánh vào phần mềm, xương cốt của họ không sao cả, trừ Địa Lô – Tùng nhìn vào mắt Hưng Đạo Vương và gằn giọng nói tiếp – Bởi hắn dám điều tra tại hạ!
– Ngươi…
Hưng Đạo Vương tức muốn hộc máu, hơn mười năm nay chưa ai dám xấc xược với ông như thế. Ông thậm chí đã vận kình, định đánh nhau với Tùng, nhưng rồi cũng kiềm được.
– Cuộc chiến hôm nay, tại hạ tuyệt không nói cho người ngoài. Tại hạ thật tình không muốn uy tín của ngài và Tông Nhân Phủ bị ảnh hưởng.
Tùng quay lưng bước đi, thở hắt ra. Vừa rồi hắn cũng may mắn lắm mới thắng được… Còn chuyện hắn muốn giữ uy tín cho Hưng Đạo Vương bởi lẽ chiến tranh sắp đến, không thể để uy tín ngài bị xâm phạm. Có thế thì toàn bộ lòng người mới nghe theo lệnh ngài tuyệt đối được.
Nhìn bóng Tùng đi về, Hưng Đạo Vương thở dài. Hơn mười năm nay từ lúc ông tiếp quản vị trí này, Tông Nhân Phủ chưa bao giờ mất mặt như hôm nay. Nhưng tại sao hắn lại giữ thể diện cho mình nhỉ, ông tự hỏi.
Đám người lui hết, chỉ còn lại hai cha con Hưng Đạo Vương và ba người gia tướng.
– Vương gia, thần nhận ra… – Yết Kiêu khó nhọc nói, hắn vẫn còn đau muốn ngất vì những cú đánh của Tùng.
– Nói đi
– Qua những lần giao thủ, thần thấy….hình như tên này…không phải là thái giám
– Ừm, ta cũng nhận ra. Nhưng chuyện đó để sau. Ta hỏi ngươi, Mộng Vân là ai mà hắn nhắc đến là ngươi sợ hãi?
Yết Kiêu tái mặt….
Nó không biết là mình đã bị Yết Kiêu và Hưng Đạo Vương nhận ra nó không phải là thái giám thực sự.
Về phần mình, Tùng rời Tông Nhân Phủ, về lại Phượng Nghi Cung. Nơi đó có nàng Hoàng hậu đang trong mong nó trở về. Ái chà, ăn mừng chiến thằng bằng việc đè nàng hoàng hậu ra mà đ-, quả thật cũng đáng đấy chứ. Tùng nghĩ đến mà nóng hết cả người
Hưng Đạo Vương đang ngồi trên chiếc thái sư ỷ, tay đang cầm quyển sách đang đọc dở khi đợi Tùng. Ông liếc mắt xuống:
– Ngươi là Trường Phúc – thượng tổng quản Phụng Nghi Cung?
– Vâng ạ – Tùng cố ra vẻ sợ sệt để ông coi khinh và tha nó.
– Bổn vương nghe báo ngươi đã bắn tên thích khách găm vào tường, mũi lên lút vào vách đến tận cán?
– Chỉ là ăn may thôi ạ… – Tùng hối hận quá, biết vậy nó dùng sức ít thôi cho khỏi bị nghi ngờ.
– Ăn may? Nguyễn Địa Lô là thủ hạ giỏi bắn tên nhất của ta đã xem qua vết bắn găm vào tường, ít nhất không khổ luyện mười năm thì đường hòng có thành tựu như thế!
Ái chà, hóa ra chiếc vòng cũng truyền các kĩ năng “xịn” cho mình đấy chứ – Tùng nghĩ.
– Dạ….
– Ngươi còn cầm hòa hai tên đội trưởng của Tảng nhi?
– Dạ nhờ hai vị ấy nhường….
– HỖN LÁO! Trước mặt bản Vương ngươi còn giấu diếm thân phận sao? Tại sao trong hồ sơ trước kia ngươi khai không biết võ? Ngươi trà trộn vào cung Hoàng Hậu nhằm mục đích gì? KHAI MAU!
Tùng giả vờ sợ hãi khụy chân xuống, cuống quít kêu oan:
– Thưa vương gia, tại hạ khai gian để được vào cung, có tiền lương để sống thôi ạ. Cha tại hạ trước kia cũng biết sơ về võ nên có dạy cho.
– Giảo biện thật. Tội khai gian để vào hoàng cung đáng tử hình, ngươi biết tội chưa?
Theo luật thời Trần, cung nữ thái giám không được biết võ, khai gian sẽ tử hình. Nguyên nhân việc này là do Trần Thủ Độ cướp ngôi nhà Lý cho cháu mình, sợ bị người trung thành với họ Lý giả vào cung hành thích nên ban lệnh cấm. Qua bao nhiêu năm, lòng người đã quên họ Lý nhưng lệ này vẫn còn duy trì.
– KHAI MAU, đừng để bổn vương phải dụng hình.
Vừa nói Hưng Đạo Vương vừa đập bàn, lập tức đội thân binh từ bên ngoài ập vào, vây lấy Tùng. Tùng đã nghe Hoàng hậu kể, đây là đội thân binh của Tông Nhân Phủ, chuyên đi cai quản tra xét hoàng thân quốc thích. Đến các vương công khanh hầu phạm lỗi thì chúng còn đánh, huồng hồ một tên thái giám như Tùng.
– Ngươi đừng để ta phải ra tay – Hưng Đạo Vương gằn giọng.
Tùng thầm nghĩ giả nhu nhược không ổn, nó đành liều mình chống cự vậy.
– Vương gia, hôm trước con trai ngài đã hứa nếu tại hạ đánh thắng hai vị đội trưởng sẽ bỏ qua….
– Haha, ta biết. Nhưng ngươi đã thắng đâu, chỉ hòa thôi.
– Vậy thì đấu lại đi, tại hạ cam đoan họ sẽ rất nhanh phải nhận thua.
– Cơ hội chỉ có một lần thôi – Quốc Tảng nãy giờ đứng bên cạnh Hưng Đạo Vương đã lên tiếng.
– Tiểu vương gia, ngài đâu có nói chỉ được đấu một lần. Ngài thân là vương gia mà định thất hứa à…?
– Ngươi… – Quốc Tảng nhào lên định đánh nhau với Tùng.
Hưng Đạo tằng hắng một tiếng, lập tức Quốc Tảng co vòi, im thin thít và lui về đứng sau lưng cha mình.
– Được rồi. Bây giờ ta sẽ đưa hai tên đội trưởng khác ra đấu với ngươi, không vi phạm giao kèo chứ?
Hưng Đạo Vương đã lên tiếng, ông thấy tên tiểu tử này nói cũng có lí lẽ lắm, phải cho hắn nếm mùi thất bại mới mong hắn khai ra được. Ông thấy mình giết tên này thì dễ như bóp con kiến, quan trọng là làm cho hắn tâm phục khẩu phục, để khai ra ai sai khiến hắn vào cung.
– Cung kính không bằng tuân mệnh, xin nghe theo lệnh của đại vương.
– Hay lắm. Người đâu, triệu hồi Dã Tượng, Yết Kiêu và Địa Lô tới đây.
Tùng nghe ba cái tên này, lập tức thất kinh, xem là vị đại vương này quyết tâm bắt nó thua rồi. Yết Kiêu đương nhiên là người cực giỏi việc chiến đấu dưới nước, dùng tài của mình để đục thủng thuyền quân Nguyên sau này. Dã Tượng là vị gia tướng lợi hại nhất của Hưng Đạo Vương. Khi ở dưới nước, y có thể thua Yết Kiêu chứ trên mặt đất thì hắn quyết không dễ đối phó.
Còn Địa Lô? Chính là tên gia tướng có lực tay vô địch, chiếc cung hắn dùng người thường nhấc còn khó huống hồ sử dụng. Cũng chính hắn là người xem xét vết tên găm vào tường mà Tùng bắn lúc cứu hoàng hậu của Tùng, rồi báo cho Hưng Đạo Vương biết, báo hại Tùng bị triệu tới đây lần thứ hai.
Rất nhanh, ba người tì tướng từ bên người đi vào, khí thế như thác đổ. Tùng liếc thấy ánh mắt của đám thân binh lộ ra vẻ sùng bái, rõ ràng là thường ngày ba người này cũng rất có uy tín với đám thân binh. Quả thật ba người này khí thế không hề tầm thường, từ lúc họ bước vào, Tùng đã cảm thấy có sự hồi hộp nho nhỏ trong ngực.
– Bái kiến vương gia
– Miễn lễ, toàn là người nhà.
Hưng Đạo Vương phất tay, rồi chỉ về phía Tùng nói tiếp:
– Vị thượng tổng quản này chính là người đã bắn mũi tên mà ta sai ngươi đi xem xét đó Địa Lô. Ba người các ngươi tự lựa ra hai, rồi đánh nhau với hắn một trận xem sao.
Vốn dưới trướng Hưng Đạo Vương có 5 người gia tướng cực kì giỏi, ngoài ba người ở đây còn có Cao Mang và Địa Hành. Nhưng bọn chúng đi công việc cho ngài rồi nên ở đây chỉ có ba người. Ngài định bụng đem bọn gia tướng này để áp đảo tinh thần Tùng, buộc hắn phải khai ra âm mưu.
Ba ngươi gia tướng nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ muốn được đánh. Bởi lẽ bọn chúng đã nghe nói về vụ này, và biết rằng chủ nhân của mũi tên bắn ra trong cung Hoàng hậu không hồ tầm thường. Đều là người luyện võ, ai cũng muốn được đánh nhau với một tên có thực lực cho thỏa chí.
Dã tượng là người đứng đầu Ngũ đại gia tướng, liền nói:
– Thôi được, hai người các đệ bắt thăm đi, ai thắng sẽ cùng ta đánh với hắn.
– Đại ca, lần này huynh không thể ỷ làm lớn mà ăn hiếp bọn đệ được, ba người chúng ta cùng bắt thăm đi – Yết Kiêu nói.
Tùng thấy thế, hít một hơi, nói với Hưng Đạo Vương:
– Vương gia, thần có một thỉnh cầu
– Cứ nói
Hưng Đạo Vương mừng thầm, vì nghĩ Tùng đã sợ và chấp nhận khai. Còn ba người gia tướng thì thất vọng, họ tưởng Tùng chưa đánh đã đầu hàng, xin rút lui. Không ngờ Tùng nói:
– Hay là vương gia cho ba vị cùng lên một lượt, tại hạ xin thỉnh giáo một lượt.
Lời Tùng nói ra, cả Hưng Đạo Vương và ba người gia tướng đều nổi giận, hắn là ai mà dám lớn lối thế!
– Được lắm, ngươi đã thích thì bổn vương thành toàn cho ngươi.
Đoạn, ngài quay qua ba người gia tướng:
– Các ngươi đánh đừng gây thương tích nặng quá, cũng đừng để vị thượng tổng quản này thuận chân bỏ chạy – Ông sợ Tùng đánh thua sẽ bỏ chạy.
– Tuân lệnh.
Lập tức, ba người phi lên, vây quanh Tùng, tay bọn chúng thầm vận kình, Tùng có thể thấy được áp lực tăng lên ngùn ngụt. Quan sát xong tình hình, Tùng chợt nhìn Yết Kiêu, cười cười:
– Nàng Mộng Vân nhờ ta hỏi thăm sức khỏe của ngươi.
Tùng vừa dứt lời, Yết Kiêu lập tức biến sắc. Thế là quá đủ cho Tùng, nó vận sức xuống chân, búng người ngược về phía Địa Lô, giơ hai tay ra tung chưởng…
Vốn dĩ ba người đứng thành trận pháp, có thể công thủ phụ trợ nhau, và Yết Kiêu là người hỗ trợ thủ cho Địa Lô. Tùng nói một câu làm Yết Kiêu thất sắc lơ là, tức là phòng thủ của Địa Lô đã bị một lỗ hổng, đương nhiên Tùng sẽ tấn công hắn trước tiên. Một lí do nữa là Tùng rất ghét tên Địa Lô này, bởi chính hắn đã xem xét vết bắn của Tùng và “mách lẻo” cho Hưng Đạo Vương.
Thấy Tùng tấn công Địa Lô, Yết Kiêu giật mình vọt tới trợ giúp, nhưng đã lỡ mất một nhịp. Còn Dã Tượng cũng vội vã đánh vào vai của Tùng, hòng ép nó rút tay về, không thể đánh ép Địa Lô được. Thấy bàn tay của Dã Tượng đang chém vào vai mình, Tùng đành gồng mình lên. Nó đành chịu một chém của Dã Tượng, để có thể nắm thóp được một tên. Khi đó việc đánh nhau sẽ dễ dàng hơn.
Dã Tượng cũng thấy được suy nghĩ của Tùng, liền mạnh tay hơn. Bày tay hắn xé gió, chém về phía vai Tùng. Nghe tiếng gió rít lên, đủ biết cú chém này đủ làm tan bia nát đá. Tùng bất chấp, nó chia công lực ra làm hai, một để bảo vệ cho cái vai của mình, một để chưởng vào ngực Địa Lô.
Còn Địa Lô, hắn cũng giơ tay, vòng lên thành cánh cung để đón cú chưởng của Tùng. Hắn rất tự tin, vì bàn tay của hắn vốn trời sinh thần lực, chưa chịu thua ai bao giờ.
“Bùm” Một tiếng chát chúa vang lên, lẫn tiếng xương vỡ.
Địa Lô dính trọn một chưởng của Tùng vào ngực, văng đi đụng vào vách của sân luyện võ. Tùng cũng dính một chém của Dã Tượng vào vai, ngã xuống rồi lại đứng lên ngay.
Không ai tin ở mắt mình.
……
Rất nhanh sau đó, Tùng hạ gục hai người còn lại dễ dàng, bởi thế trận đã bị phá vỡ.
– Vương gia, tại hạ có thể quay về cung rồi chứ?
Hưng Đạo Vương có chút không cam lòng, ba người gia tướng của ông bị đánh bại nhanh chóng, lại còn phải thả Tùng về. Thậm chí ông định tự mình xuất thủ, nhưng lại nghĩa tới lời hứa ban đầu và danh phận của mình.
– Ngươi…đi đi.
– Tại hạ chỉ đánh vào phần mềm, xương cốt của họ không sao cả, trừ Địa Lô – Tùng nhìn vào mắt Hưng Đạo Vương và gằn giọng nói tiếp – Bởi hắn dám điều tra tại hạ!
– Ngươi…
Hưng Đạo Vương tức muốn hộc máu, hơn mười năm nay chưa ai dám xấc xược với ông như thế. Ông thậm chí đã vận kình, định đánh nhau với Tùng, nhưng rồi cũng kiềm được.
– Cuộc chiến hôm nay, tại hạ tuyệt không nói cho người ngoài. Tại hạ thật tình không muốn uy tín của ngài và Tông Nhân Phủ bị ảnh hưởng.
Tùng quay lưng bước đi, thở hắt ra. Vừa rồi hắn cũng may mắn lắm mới thắng được… Còn chuyện hắn muốn giữ uy tín cho Hưng Đạo Vương bởi lẽ chiến tranh sắp đến, không thể để uy tín ngài bị xâm phạm. Có thế thì toàn bộ lòng người mới nghe theo lệnh ngài tuyệt đối được.
Nhìn bóng Tùng đi về, Hưng Đạo Vương thở dài. Hơn mười năm nay từ lúc ông tiếp quản vị trí này, Tông Nhân Phủ chưa bao giờ mất mặt như hôm nay. Nhưng tại sao hắn lại giữ thể diện cho mình nhỉ, ông tự hỏi.
Đám người lui hết, chỉ còn lại hai cha con Hưng Đạo Vương và ba người gia tướng.
– Vương gia, thần nhận ra… – Yết Kiêu khó nhọc nói, hắn vẫn còn đau muốn ngất vì những cú đánh của Tùng.
– Nói đi
– Qua những lần giao thủ, thần thấy….hình như tên này…không phải là thái giám
– Ừm, ta cũng nhận ra. Nhưng chuyện đó để sau. Ta hỏi ngươi, Mộng Vân là ai mà hắn nhắc đến là ngươi sợ hãi?
Yết Kiêu tái mặt….
Nó không biết là mình đã bị Yết Kiêu và Hưng Đạo Vương nhận ra nó không phải là thái giám thực sự.
Về phần mình, Tùng rời Tông Nhân Phủ, về lại Phượng Nghi Cung. Nơi đó có nàng Hoàng hậu đang trong mong nó trở về. Ái chà, ăn mừng chiến thằng bằng việc đè nàng hoàng hậu ra mà đ-, quả thật cũng đáng đấy chứ. Tùng nghĩ đến mà nóng hết cả người