Chiếc vòng thần kì

Chương 4 : Đụng mặt yanghoo

Ngày đăng: 12:45 16/02/21

Xuất tinh vào lon Loan xong, Tùng và Loan mệt quá ngủ thiêm thiếp đi, tay Tùng vẫn không quên mò mẫm vú mớm của Loan. Nó tỉnh dậy, cũng là khoảng 5h chiều. Nó thấy Loan vẫn đang ngủ, ánh mắt nó lướt dọc cơ thể nàng, say đắm. Nó đưa tay vuốt dọc thân thể trắng phau của cô, thì cô mở mắt dậy, nhìn nó. Nó nhìn cô, rồi lại nằm đè lên người, kê miệng lên hỏi cô:
– Loan sướng không?
– Không, chả thấy sướng gì – Loan chau mặt
– Thế lúc nãy Âm hộ ai co bóp cu Tùng quá trời, giật giật rồi xuất nước nhờn ra nữa….
Loan không để Tùng nói hết, đưa tay bụm miệng nó, rồi rúc vào ngực nó xấu hổ. Tùng cười thầm, thuận tay vân vê hai hạt đậu của Loan, chà xát. Nó cúi xuống, vén tóc Loan rồi bảo:
– Loan đẹp quá
_ Đẹp để làm gì…. – Loan bất giác nghĩ đến việc bị hiếp
– Để Tùng yêu! Làm người yêu Tùng nhé!
– Sao cũng được, giờ Loan có còn tự quyết được đâu – Loan buồn tênh, nói giọng thê lương
– Không, Tùng không muốn làm tình với Loan mà không chiếm được trái tim Loan
– Thế tối qua….?
– Lúc đó là do Tùng…nhất thời ham muốn quá. Chứ Tùng thầm mến Loan từ rất lâu rồi….
Tùng đang nói, bỗng hai tiếng “đing-đoong” vang lên. Loan bỗng quýnh lên:
_ Chết rồi mẹ Loan về! Sao đây, chết rồi….
– Không sao, để Tùng lo.
Nó đưa quần áo cho Loan, hôn vội cô một cái rồi nói:
– Loan vào nhà vệ sinh thay đi, lúc thay ra sẽ không thấy Tùng cùng chiếc xe nữa đâu!
– Tùng làm thế nào để mẹ không thấy?
– Bí mật. Đó là cách mà tối qua Tùng chiếm lấy thân xác Loan…
Nói đến đây, nó không khỏi ngại ngùng vì đã hiếp dâm Loan tối qua. Nhưng rồi nó đẩy Loan vào nhà vệ sinh, kèm theo câu nói:
– Thay nhanh còn xuống mở cửa cho mẹ Loan nhé! Nhớ về đề nghị làm bạn gái của Tùng đấy…
Khi Loan mặc quần xong, bước ra thì cô đã thấy Tùng mất tích, cô lật đật chạy xuống mở cửa cho mẹ, cũng chả thấy xe của Tùng, Chỉ có mẹ cô đứng trước cửa, đang chờ cô xuống mở. Tùng đã bốc hơi mất rồi!
Đương nhiên, trong lúc Loan thay đồ, Tùng đã niệm câu chú, thời gian ngưng đọng lại để nó có thể ung dung mặc quần áo, xuống dắt xe mở cổng rồi ra về. Trước khi về nó liếc nhìn cô Hồng, mẹ Loan. Bà cũng đẹp, có nét và sắc sảo, nhưng da mặt nhăn quá toàn chân chim, nên không khơi gợi Tùng tí nào. Nó tiếc rẻ, đóng cổng lại rồi bỏ đi. Đạp xe tới một chỗ vắng, nó lại niệm chú, và đạp xe thẳng về nhà….
Sau bữa cơm tối, nó tót lên phòng rồi nhắn tin cho Loan:
– Sao rồi, mẹ Loan không biết gì cả đúng không, hehe
– Ừ, Loan xuống mở cổng cho mẹ bình thường. Tùng làm sao hay thế?
– Bí mật, hôm nào Tùng sẽ kể.
– Ừ…
– Ừ là sao? Mà Loan nghĩ sao về đề nghị của Tùng?
– Cũng được! Nhưng Tùng phải cố học giỏi, thì ĐH điểm cho cao, Loan không thích bạn trai mình bị nói là học dốt đâu.
Thật vậy, gia đình Loan cũng khá giả. Tuy mẹ chỉ là giáo viên nhưng cha nàng là giám đốc sở Giáo Dục, lo cho nàng không thiếu gì cả. Nàng không cần bạn trai giàu, nàng thích bạn trai học thật giỏi. Phải, với lứa tuổi mộng mơ nay, các nàng đâu có quan tâm bạn trai mình giàu hay không, có hoài bão lớn hay không….
– Đồng ý, nếu học kì này Tùng không lọt vào top 5 của Trường thì Tùng sẽ trả tự do cho Loan.
– Vậy nhe, hứa đó – Loan mừng thầm vì nàng tuy học rất giỏi nhưng chật vật lắm mới vào top 10 của trường. Vậy là qua học kì này nàng sẽ tự do!
– Vậy sáng mai Tùng qua chở Loan đi học nha, bạn trai mà!
– Ừ.
Tuy ba mẹ là nhà giáo nhưng lại khá thoáng với Loan. Đó là vì ngày xưa ba Loan nghèo, ông ngoại Loan cấm cản mẹ không cho quen ba. Đến nỗi ba Loan phải cùng mẹ “gạo nấu thành cơm” mới xin cưới được. Loan biết được là do các dì kể, chính các dì cũng giúp ba Loan. Thế nên cô mới để cho Tùng qua nhà chở mình.
Sáng sớm, Tùng dậy thật sớm, khác hẳn mọi ngày toàn mẹ nó đập mền cho nó dậy. Xong nó chải chuốt thật đẹp, xịt hương axe thơm phức. Ngồi ăn sáng, ba nó hỏi:
– Làm gì nay nhìn láng cóng thế con trai?
– Dạ lớp con đi duyệt văn nghê.
Ăn xong nó vội đạp đến nhà Loan, nàng đã đứng đó chờ nó rồi:
– Bạn trai kiểu gì để con gái đứng chờ…
– Tùng phải ăn cơm với nhà – Nó không nổi cáu với Loan, dù rằng bây giờ Loan phải sợ nó trăm bề.
– Thôi đi nhanh đi, trễ học đó.
Thế là Tùng chở vọt đi, Ngồi đằng sau Tùng, Loan thấy mùi thơm nồng nặc, cô hỏi:
– Tùng xịt nước hoa gì thế?
– Bí mật
– Lúc nào cũng bí mật! Nhưng mà mùi này…nồng quá, Loan ngộp.
Một thoáng xấu hổ trên mặt Tùng, không ngờ cô bạn gái này không chừa nó tí mặt mũi nào. Nó im lặng, đạp tiếp.
– Sao Tùng không nói, giận à?
– Không – nó đáp cộc lốc
– Con trai đi giận con gái, lêu lêu!
Tùng bật cười vì câu nói ngồ ngộ của Loan. Nó bảo:
– Không giận gì, thật!
– Ừ. Nhưng mà Tùng đừng ăn diện quá, Loan không thích đâu, cứ bình thường là được rồi.
– Bình thường tức là mùi…cơ thể tự nhiên của Tùng đó hả? Loan thích mùi đó hả, haha….
– Quỉ sứ – Loan vừa nói vừa đánh vào eo Tùng, thẹn đỏ mặt
Chả mấy chốc đến trường. Tùng để Loan đi bộ từ cổng, nó đi gửi xe vào thì cả lớp nhìn nó với ánh mắt kì dị. Thấy thằng An – bạn thân nó – cũng nhìn vậy, nó hỏi:
– Sao mọi người nhìn tao kì vậy, mầy cũng thế?
– Kì hổng kì. Nay mày chở ai đi học – An vừa nói vừa hất hàm về phía Loan đang ngồi phía trên
– Chở Loan, bạn gái tao.
– Á đù! Phải hông đó hay là chỉ chở nhờ thôi cha? Mà sao mày cua hồi nào lẹ vậy.
– Bí mật!
– Thì bí mật đó làm cả lớp nhìn mày đó. Mày thấy bao nhiêu người cua Loan mà có được đâu?
Hóa ra là thế. Nó vỗ vỗ vai thằng An:
– Cố lên, cứ theo đuổi rồi sẽ được đền đáp.
– Đền cái cục cứt, tao theo nhỏ Bích cả năm nay, mà đến một câu tử tế nó cũng không nói với tao nữa!
– Đó là do mày ăn ở. Mày cứ theo tao, sẽ lên trình thôi..
Câu này thì thằng An tin, cua được nhỏ Loan thì chắc không phải dạng vừa rồi.
Buổi học tan, nó lại chở Loan về. Lần này thì còn chấn động hơn cả bữa sáng, cả vài thầy cô cũng để ý hai đứa… Tùng mặc kệ, cứ chở và nói chuyện với Loan bình thường. Nó thả Loan ở nhà, mi gió nàng quay đi. Đạp được vài trăm mét, bỗng một đám đứng chặn đường nó. Một thằng đưa tay giữ lấy cổ lái nó:
– Mày là Tùng phải không?
– Hỏi làm gì?
– A thằng nào xạo loz
Một cái tát thật kêu! Nó tát nhanh quá làm Tùng không kịp né, loạng choạng suýt té.
– Giờ sao Tùng, muốn sống không mạy?
– Sao là sao?
– Lại láo
Một cái tát nữa, nhưng lần này Tùng né được,nó chỉ xẹt qua má Tùng thôi.
– Dám né hả mậy?
– Tụi mày muốn gì?
– Ai cho mày chở em Loan đi học?
– Nó là bạn gái tao, tao chở đi liên quan gì đến mấy thằng chó tụi mày
– A thằng này được, hay! Ngon đó con, bữa này cho mày thấy… Dám chở em Loan của tụi anh thì…
Tùng kêu không hay rồi, bị đám 5-6 đứa này đánh chắc chết. Bỗng nó nghe thấy tiếng trong đầu:
– Chết sao được mà chết, niệm chú rồi đánh chết tụi nó đi!
Tùng sực nhớ ra. Thế là khi một đứa giơ tay lên, nó liền niệm chú, đánh mỗi đứa vài thoi vào bụng…
Tội nghiệp bọn côn đồ, 5-6 thằng đang vây Tùng bỗng nhiên ngã ra, bụng ê ẩm… Tụi nó nhìn nhau, ngơ ngác…
– Sao, giờ muốn đánh tao nữa không mấy thằng chó?
– Lên tụi mày, đánh nó.
Tùng lại niệm….Thế là mặt mỗi đứa lại thêm một vết bầm.
– Tụi bay lên nữa thì không chỉ bị ngoài da đâu nha, gãy tay gãy chân là có thể đó…
– Mày….mày làm gì…
– Tránh ra cho tao đi, mấy thằng hèn ỷ đông hiếp yếu!
Cả đám giang hồ vặt né ra cho Tùng đi. Tùng đi được vài mét, bỗng quay lại:
– À quên
– Sao…mày muốn gì…?
– Tao đánh tụi mày là chỉ tự vệ thôi. Còn hai cái tát lúc nãy chưa tính
– Mày….định..làm gì? – Không ai dám nhào lên đánh Tùng nữa.
– Cứ để đó, khi nào rảnh tao tìm tụi mày tính sổ. Tụi mày học 12A5 phải không
Nói rồi Tùng bỏ đi….
P/s: do có vài chương tác giả viết hơi ngắn nên chương nào ngắn quá mình sẽ gộp lại thành 1 nhé