Chiến Lang

Chương 110 :

Ngày đăng: 06:56 19/04/20


Cô hoảng loạn nghĩ, muốn vịn vào cái gì đó để đứng vững, nhưng hai chân cô đã không còn sức, thế giới bắt đầu nghiêng ngả.



Ngay lúc cô cho rằng mình té ngã, quái vật đi qua bên cạnh cô, túm được cánh tay của cô.



“Tiểu quỷ chết tiệt, nhanh tay nhanh chân lên một chút, đừng có mà ỳ ra đó! Đừng tưởng rằng có thể nhân cơ hội mà chây lười!” Hắn thô lỗ kéo cô, sải bước lôi cô vào lều. Cô lảo đảo bước theo, đau đến nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, nhưng cô đã vào được trong lều, mà khi cửa lều còn chưa buông xuống hắn đã buông lỏng tay ra, thay vào đó là đỡ lấy vòng eo không bị thương nhờ có đai lưng da bảo vệ của cô, ôm cô vào bên trong.



Cô vừa vào cửa liền mềm nhũn, nhưng hắn đỡ được cô, ôm cô vào lòng.



Cửa hạ xuống, trong lều chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài chiếu vào.



Cô thở hổn hển, không thể ngăn được dòng nước mắt trào ra.



“Cô làm tốt lắm.” Giọng hắn khàn khàn vang lên bên tai.



“Tốt lắm.”



Cô không ngừng run rẩy vì đau, vì mệt, nhưng cũng lại vì run rẩy mà đau đớn.



“Ta hận ngươi. . . . . .” Cô yếu ớt nói.



“Tốt lắm, cứ tiếp tục cố gắng hận đi.” Hắn cẩn thận bế cô, đặt lên thảm nỉ, “Bởi vì ta sẽ không vì cô hận ta mà chết ngay được đâu.”



Hắn không biết cô gái này sống sót bằng cách nào.



Hắn cởi áo giáp rách nát nhuốm máu trên người cô, nhóm lửa, lấy rượu trắng, sau đó lật cô lại để cô nằm sấp, cởi mũ giáp quá lớn của cô, lấy dao cắt quần áo rách rưới trên người cô, nhanh chóng nhưng cẩn thận cởi phần vải dính vào miệng vết thương rồi dùng nước rửa sạch.



Phần lưng của cô vô cùng thê thảm, ngay cả dùng nước rửa cũng khiến cô đau đến run rẩy như chiếc lá rụng trước gió. Lúc hắn rửa sạch máu loãng, vết roi quất da tróc thịt bong dần dần lộ ra.



Điều khiến hắn kinh ngạc là thậm chí có một mũi tên gãy cắm trên bả vai phải của cô, nếu không có xương bả vai chặn nó, đầu mũi tên đó sẽ xuyên qua cơ thể cô.



“Hít vào.” Hắn nói.



Cô nghe theo, cùng lúc ấy hắn rút mũi tên ra.



Thân thể cô run lên, đau đến ngẩng đầu hét lớn một tiếng.



“Đừng kêu.” Hắn khàn giọng cảnh cáo cô.



Hắn nhanh chóng lấy rượu trắng đổ vào vết thương để sát trùng. Rượu đổ vào rất xót, cô cắn chặt răng, siết chặt tay, nước mắt lại trào ra. Hắn đè lên miệng vết thương ngăn máu chảy ra, giúp cô ngồi dậy, để cô tựa vào đầu vai hắn.



“Miệng vết thương của cô quá lớn.” Hắn nhẹ nhàng vén mái tóc xõa của cô ra trước, nói: “Chặn huyệt đạo cũng không thể cầm máu được.”



“Ta. . . . . . Biết. . . . . .”



Cô run lên, cánh môi cũng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngay cả bụi đất dơ bẩn cũng không che được sự tái nhợt ấy.



Hắn nghĩ cô quả thật đã biết. Hắn rút con dao sạch sẽ bên hông, hơ lên lửa.


Cô không biết mình hôn mê bao lâu.



Vết thương trên lưng khiến cô liên tục nóng lên, đầu óc choáng váng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô chỉ nhớ quái vật kia cho cô uống canh, bôi thuốc thay cô, bắt cô ăn cơm.



– Uống hết bát thuốc này đi.



– Không. . . . . . Không cần. . . . . .



– Không phải cô muốn giết ta báo thù sao, không khỏe lại sao mà báo thù được?



– Sao ta biết. . . . . . Đây. . . . . . Không phải độc?



Hắn trừng mắt nhìn cô, uống trước một ngụm, sau đó đỡ lấy sau gáy cô, cúi người dùng miệng ép buộc mớm sang cho cô. Cô phát hoảng, thuốc đắng quá. Cô đưa tay đẩy hắn lại chỉ làm đau vết thương sau lưng. Cô định cắn hắn thì hắn đã lùi về rồi.



– Ta muốn giết cô lúc nào mà chẳng được, không cần mất công dùng độc.



Cô giận dữ trừng hắn, suy yếu nói.



– Ngươi nói. . . . . . Ngươi sẽ không chạm vào ta. . . . . .



– Là không làm chứ không phải không chạm vào cô, trước khi cô tỉnh táo.



– Ta thà chết còn hơn. . . . . .



Hắn không tức không giận, chỉ cẩn thận đỡ cô, để cô nằm sấp trên thảm, hỏi.



– Cô tên là gì?



– Ngươi. . . . . . biết để làm gì?



– Để lúc cô chết xin Bột Ngạch tiễn đưa cô cho dễ.



– Bột Ngạch. . . . . . Là cái gì?



– Phù thủy Mông Cổ



– Ngươi cứ dùng lửa hỏa thiêu ta là được . . . . . .



– Cô muốn làm cái xác vô danh sao?



– Trước khi ngươi chết. . . . . . Ta sẽ không chết đâu. . . . . .



Quái vật nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn bên tai, nhưng cô nhìn thấy ưu lo và quan tâm trong mắt hắn.



Hắn lại lấy vải ướt lau người cho cô, giúp cô hạ sốt.



Cô nên kháng cự, nhưng cô không có sức, hơn nữa cô lại bắt đầu phát sốt, thậm chí không rõ đây là mơ hay là hiện thực. Có lẽ cô đang nằm mơ, còn đang nằm mơ, tất cả đều chỉ là mơ mà thôi.