Chiến Lang

Chương 112 :

Ngày đăng: 06:56 19/04/20


Bột Ngạch đại quân Mông Cổ là một người đàn ông. Tên phù thủy kia mặc áo choàng hoa lệ, trên cổ đeo vô số răng thú, san hô, vàng bạc.



Cô nhìn hắn lẩm bẩm, ngửa mặt lên trời vung hai tay, sau đó mai táng binh lính Mông Cổ. Những kẻ giai cấp cao thậm chí còn được chôn theo cả ngựa và lều. Bọn họ giết một con ngựa, ăn thịt nó, sau đó nhồi cỏ khô vào da ngựa làm thành ngựa giả. Sau khi nghi thức hoàn thành sẽ hạ táng cùng lều và ngựa.



Cô thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.



Nô lệ trong doanh nô lệ đừng nói đến ngựa, ngay cả lều cũng không có. Vậy mà những kẻ đã chết này lại được chôn cả lều theo.



Làm vậy thật vô lý, cô nghĩ không chỉ mình cô có suy nghĩ này thôi. Cô thấy gương mặt A Lợi Lạp vặn vẹo, mắt lóe lên sự phẫn nộ; thấy Da Luật Thiên Tinh lấy khuỷu thụi anh ta một cái, ý bảo anh ta che giấu biểu cảm trên mặt đi.



Đại đa số binh lính không được hưởng loại đãi ngộ này, nhưng họ cũng có ngựa. Đương nhiên, đãi ngộ cho kẻ địch càng kém hơn, tên phù thủy kia chỉ sai nô lệ tập trung thi thể lại rồi đốt.



Khi trở lại doanh đội, cô đã không còn chút đói bụng nào nữa, mọi người cũng vậy.



Điều khiến cô kinh ngạc là khi trở về, cô phát hiện trong doanh nô lệ có thêm một cái lều tròn. Bên ngoài lều cắm một cái mâu, phía trên quấn một tấm vải nỉ màu đen. Cô hỏi thăm, A Lợi Lạp mới nói cho cô biết nơi đó là lều của người bị thương, sắp chết.



Không ai tới gần nơi đó, dù A Lãng Đằng cho phép bọn họ đưa người bị thương về, nhưng không ai biết cách chăm sóc bọn họ. Nhiều người ốc còn không mang nổi mình ốc, hơn nữa đa số mọi người đều sợ vào đó sẽ bị lây mùi chết chóc.



Cô nhìn căn lều tròn, một lúc lâu sau, cô bưng bát cơm của mình tới đó. Không ai ngăn cản cô, nhưng tất cả đều dõi nhìn cô.



Trong lều rất đơn sơ, còn rách rưới hơn lều của A Lãng Đằng rất nhiều. Những người bị thương có ngồi có nằm, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên đau đớn, trong không khí tràn ngập mùi vị của cái chết.



Cô đưa bát cháo sữa ngựa cho người ở gần nhất sau đó đi ra ngoài, về lều của quái vật lấy thùng nước và thuốc mang đến nơi này.



Khi cô vén cửa lều lên cho không khí lưu thông thì lại thấy A A, Da Luật Thiên Tinh và A Lợi Lạp đã đứng trước cửa. A A đỡ lấy thùng nước, Da Luật Thiên Tinh đem cơm cho cô, A Lợi Lạp cũng vậy. Phía sau bọn họ lục tục có người đi tới, hết người này đến người khác đưa bát gỗ đựng thức ăn trên tay họ cho cô.



Cô không từ chối sự giúp đỡ của họ, cố gắng chịu đau, chăm sóc những người bị thương này.



Khi cô trở lại trong lều trại trời đã tối từ lâu.



Tên kia không hề phàn nàn gì về chuyện cô biến mất hơn nửa canh giờ cả.



Cô nghĩ có lẽ hắn biết rõ cô ở đâu.



Cô bưng thịt đến cho hắn, sau đó mới chợt nhận ra rằng những người cô quen như A A, A Lợi Lạp, Da Luật Thiên Tinh. .v . . v. ., những lính lâu năm của doanh nô lệ này không ai chết trên chiến trường cả .



Vài ngày sau, cô mới xác định được người của doanh nô lệ không phải không chết hay bị thương nhưng chỉ rất ít. Người bị thương tuy rằng rất nhiều, nhưng người trọng thương không nhiều.


Hắn nên làm thịt cô từ lần đầu tiên gặp cô mới đúng!



Tú Dạ gặp A A ở chỗ múc nước.



Không phải cô không nhận ra rằng người đàn ông này luôn ở bên cô. Cô biết cô nên coi chừng anh ta, bởi anh ta cũng là đàn ông, nhưng anh ta luôn đối xử với cô rất tốt.



Từ ngày cô có thể đứng dậy, chỉ cần cô vừa ra khỏi lều là A A sẽ chạy tới giúp cô.



Cô biết, anh ta cảm thấy ray rứt, vì không đứng ra bảo vệ cô khi cô bị Tháp Lạp Cổn đánh.



“Huynh không cần phải áy náy, đừng lúc nào cũng giúp ta như vậy.” Cô nhìn người đàn ông bị cắt lưỡi này, nói: “Ngày đó là ta xen vào việc của người khác, huynh cũng không nợ ta cái gì cả.



A A nhìn cô, sau đó gật đầu, nhưng vẫn vươn tay ra định giúp cô lấy nước.



Cô nghĩ mình nên cự tuyệt, nhưng anh ta chỉ chỉ vào một chỗ rách trên áo, làm động tác vá áo. Lúc này Tú Dạ mới thấy áo của anh ta rách một lỗ.



“Huynh muốn ta vá giúp huynh?” Cô hỏi.



Anh ta gật đầu.



“Ta cũng không giỏi may vá.” Cô nói.



Anh ta nhe răng cười, chỉ chỉ cô, lại chỉ chỉ mình, so một ngón tay cái.



Cô biết thế có nghĩa là ‘dù thế nào cũng khá hơn anh ta’.



Cô nhịn không mỉm cười, thỏa hiệp: “Được rồi.”



Anh ta nhấc thùng nước lên, cùng cô đi về.



Đến cửa lều trại, cô nhận lấy thùng nước từ tay anh ta, đang định vào cửa chợt nghe trong lều truyền đến tiếng đàn ông nói chuyện.



Cô sửng sốt, bất giác dừng bước.



Đây không phải giọng quái vật, là một người đàn ông khác. Quái vật rất ít khi có khách, hắn không thích để cho người khác vào doanh trướng của hắn, hắn không tin ai cả. Cô không muốn đi vào quấy rầy bọn họ nói chuyện, hoặc khiến cho một người đàn ông khác để mắt đến mình, cho nên cô xoay người định sang bên cạnh chờ người nọ đi rồi mới vào, lại bỗng nghe thấy người đàn ông đó nói.



“Ngươi có biết lúc trước ngươi tìm đến ta làm giao dịch, ta còn cho rằng mình nghe nhầm cơ.” Cô sửng sốt, quay đầu nhìn lén từ khe cửa, chỉ thấy một tên Mông Cổ lạ mặt ngồi ở trên thảm, tay bưng một chén rượu sữa ngựa, cười nói.