Chiến Lang

Chương 118 :

Ngày đăng: 06:57 19/04/20


Mùi mồ hôi, gỗ, lưu huỳnh, tiêu thạch, máu và than hòa vào nhau khiến cô căng như dây cung bị kéo hết cỡ. Nơi này vốn là cái hố thuốc nổ, là nơi ẩn nấp tệ nhất. Cô vừa lo lắng ba người đàn ông trước mắt đột nhiên tỉnh lại, vừa sợ đốm lửa từ những căn lều cháy bên cạnh bị gió thổi tới đây.



Chỉ cần bắt lửa một cái là cô chết chắc.



Trong giây phút ấy, cô đã cho rằng hắn sẽ không quay về.



Cô là gánh nặng, là phiền toái, mà hắn đã có thuốc nổ, một mình chạy trốn sẽ dễ dàng hơn, hắn không cần thiết phải quay lại cứu cô.



Có lẽ cô không nên ngốc nghếch tiếp tục chờ ở đây?



Cô lo lắng nuốt nước miếng, tự nhủ với mình rằng người đàn ông kia vừa rồi không cần phải cứu cô, không cần phải giúp cô, nhưng hắn đã cứu, đã giúp cô rồi.



Nhưng, người không vì mình trời tru đất diệt, không phải sao?



Vì sao hắn phải quay về cứu cô?



Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh truyền đến khiến cô giật thót.



Tiếng nổ kia dường như ở rất gần, hại cô tưởng rằng thuốc nổ phía sau nổ, tim suýt nữa thì ngừng đập. May mà ngay sau đó không hề có động tĩnh gì nữa.



“Tả. . . . Dạ!”



Tên cô từ bên ngoài truyền đến, hòa trong tiếng nổ. Cô ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Nhưng đó là giọng hắn, sau đó hắn lại gọi một lần.



“Tả Tú Dạ.”



Cô không kịp nghĩ gì liền bỏ tên tướng quân lại, xông ra ngoài.



Trời đã tối hẳn, ngoài cửa hỗn loạn, bốn phía đều là lều trại đang cháy, mọi người đang vội vàng cứu hỏa. Mồi lửa mới nhất ở hàng rào bên trái trước mặt vừa to vừa sáng, lửa cháy hừng hực tận trời. Ngọn lửa màu đỏ lan ra bốn phía, tỏa ra khói đặc đen ngòm, chiếu sáng lên mọi thứ xung quanh.



Trong ngọn lửa đỏ kia có một người đàn ông cao lớn tay cầm đại đao cán dài. Mái tóc đen xõa rối, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt hung ác, tay áo phần phật, cưỡi một con ngựa đen rắn chắc cường tráng, giống như ác quỷ từ trong lửa lao ra.



A Lãng Đằng.



Hắn không hề giảm tốc độ, nhưng hắn vươn tay ra với cô.



Gần như cùng lúc đó, cách đó không xa lại vang lên tiếng nổ mạnh. Cô không hề chần chờ mà đưa tay ra. Hắn giục ngựa phi tới trước cửa lều, bắt được tay cô.



Thế giới lửa đỏ trước mắt chao đảo, cô còn tưởng rằng tay mình sẽ đứt mất. Nhưng khi cô hoàn hồn, hắn đã lôi cô lên ngựa, để cô ngồi ở đằng sau hắn.



“Ôm chắc vào!” Hắn gầm nhẹ bên tai cô, tiếp tục giục ngựa lao về phía trước.



Cô đưa hai tay ra ôm chặt lấy hắn, bởi cô biết hắn không rảnh quan tâm xem cô có ngã xuống hay không.
Đến đêm, tuyết lại bắt đầu rơi.



Cô không biết sao hắn có thể thấy đường đi, nơi này đã không còn là thảo nguyên hoàn toàn bằng phẳng nữa. Đêm tối như vậy, hơn nữa trời đầy tuyết, cô chẳng nhìn thấy gì cả, kể cả khi cô ngẩng đầu cũng không nhìn thấy mặt hắn.



Nếu không phải hắn vẫn ôm chặt cô, nếu không phải cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng nhiệt độ cơ thể hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn cách lớp áo thật dày truyền đến, cô sẽ cho rằng mình vẫn bị nhét trong tấm thảm nỉ dày, bị trói chặt, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.



Cô rất mệt, vừa lạnh vừa mệt mỏi, nhưng cô không cô đơn.



Không hiểu sao điều này lại khiến cô thấy được an ủi.



Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ngay cả mùi mồ hôi đáng ghét của hắn cũng có thể làm cho người ta an tâm.



Ngựa vẫn phi như bay, như thể muốn chạy đến tận cùng thế giới. Chẳng biết từ lúc nào cô cũng đã quen với xóc nảy và chấn động trên lưng ngựa.



Cô nhất định đã ngủ được một lát, bởi khi cô hoàn hồn, ngựa đã ngừng lại.



Cô mở mắt ra, thấy phía chân trời hơi trắng.



Tuyết lại ngừng rơi, không biết đã ngừng bao lâu.



Hắn nhìn tầng mây xám dày phía Đông, nhìn ánh sáng nhạt lan ra ở nơi giao thoa giữa trời và đất, sau đó nhét dây cương vào trong tay cô, xoay người xuống ngựa.



Cô phát hoảng, nắm chặt dây cương và yên ngựa, lo lắng nhìn hắn.



“Sao vậy?”



“Ta chán cục nợ như cô lắm rồi.”



Câu nói này quá bất ngờ, khiến cô kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn. Người đàn ông kia tháo đại đao cán dài trên lưng xuống, quắc mắt hung dữ lấy sống dao vỗ lên đùi ngựa.



“Cút đi cho ta!”



Con ngựa bị đau, lập tức tung bốn vó, chạy như bay về phía trước.



Không ngờ hắn sẽ làm như vậy, cô hoảng sợ nắm chặt dây cương, kẹp chặt hai chân, đề phòng mình ngã xuống.



Tên khốn chết tiệt! Hắn uống nhầm thuốc sao? !



Cô vừa giận dữ thầm chửi rủa tên kia, vừa vội vàng khống chế con ngựa, hoặc nên nói là tìm cách dừng lại.



Ôi trời, cô thậm chí còn không biết cách để con ngựa này dừng lại.