Chiến Lang

Chương 121 :

Ngày đăng: 06:57 19/04/20


Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, vì tầng mây rất dày cho nên dù là ban ngày nơi này vẫn có vẻ âm u. Thế nhưng chút ánh sáng ấy đối với hắn vẫn hơi chói, khiến hắn hoa mắt, phải mở to mắt mới nhìn rõ chỗ mình đang đứng.



Ngoài lều đã không còn là thảo nguyên vô tận nữa, mà là núi rừng gập ghềnh uốn lượn. Nơi này vẫn chưa vào quá sâu, nhưng cây cối rậm rạp um tùm, cũng đủ dày để cô lợi dụng thân cây và áo choàng làm thành một cái lều bốn góc. Vì có tuyết, nên cho dù hắn có quay đầu nhìn cũng chỉ thấy một thế giới trắng xóa. Nơi che giấu hắn và cô dù có cao cũng không quá nổi bật giữa núi rừng.



Con ngựa đen được cô buộc vào một gốc cây đại thụ, thân hình nó được cây cối che lấp, không nhìn cẩn thận thì cũng không thấy rõ lắm. Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, con ngựa xoay tai, ngẩng đầu lên nhìn hắn.



Hắn nhịn đau, cố gắng đi lên phía trước, nhìn thấy một đống cỏ khô không biết cô cắt được ở đâu về, chất trước mặt con ngựa. Đống cỏ khô đã bị ăn gần hết rồi, nhưng có thể thấy rằng cô không để nó đói bụng.



Địa hình phía trước cao hơn một chút, hắn đi đến đó, từ đây có thể nhìn thấy thảo nguyên xa xa dưới sườn núi. Nhờ có cây cối che lấp, người tới không dễ dàng phát hiện ra chỗ này, nhưng hắn và cô lại có thể nhìn thấy rõ kẻ địch tới gần.



Cô chọn được một chỗ trốn rất tốt, hắn chưa dạy cô điều này, cũng chưa dạy cô chăm ngựa, hắn thật sự không ngờ cô lại chú ý nhiều như vậy.



Hắn tìm chỗ giải quyết nhu cầu sinh lý, lại thấy một con thỏ trong đống tuyết. Bởi vì màu lông trắng, nó gần như đã hòa với tuyết.



Hắn nhìn con thỏ đang căng thẳng không nhúc nhích, rút con dao dắt ở đai lưng ra, phi mạnh tới. Con thỏ muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị con dao đâm trúng. Cùng lúc con thỏ ngã xuống đất, hắn cũng vì kéo căng thắt lưng mà khụy xuống không dậy nổi.



Mẹ kiếp. . . .



Chỉ là con thỏ mà thôi . . . . .Hắn nghĩ, nếu kẻ địch xuất hiện thật có lẽ hắn cũng sẽ bị xử lý trong chớp mắt.



Quỳ trong tuyết, hắn toát mồ hôi, thở hổn hển, thầm mắng ra tiếng. Rất lâu sau hắn mới có thể đứng lên đi nhặt con thỏ kia. Lúc hắn mang theo cái thắt lưng khốn khổ quay lại cái lều dựng tạm, cô đã mặc quần áo đứng trước cửa nhìn xung quanh. Khi thấy hắn, rõ ràng cô đã thở phào nhẹ nhàng.



“Ngươi không nên đi lại lung tung.”



“Ta đã hạ sốt rồi.”



Nói xong, hắn vặn gãy cổ con thỏ. Lúc hắn định lột da nó, cô đã bất giác co lại. Hắn đoán đó là nguyên nhân vì sao mấy ngày nay cô không dùng cung tên. Dù cô đói bụng, cô vẫn chần chừ không muốn dùng cung tên săn động vật.



“Đi nhóm lửa đi.” Hắn ngừng tay, nhìn cô nói.



Cô không phản đối, chỉ xoay người vào lều nhóm lửa, cô biết phải ăn thì mới có sức.



Hắn lột da con thỏ, cắt thành từng miếng thịt, cắm vào cành cây xong mới mang vào trong lều để cô nướng.




Hắn rũ mắt nhìn cô, khóe mắt giật giật. Tay cô đặt ở trên ngực hắn, hắn chờ cô đẩy hắn ra.



Cô không đẩy.



Ngốc quá, cô phải nằm sát vào hắn mới có thể chống chịu được đêm lạnh.



Hắn biết, cô cũng biết, cô cũng đâu ngốc.



Cho nên khi hắn kéo thảm nỉ cao lên, dém kỹ vào cổ cô, sau lưng cô, cũng thuận tay kéo cô vào gần hơn, đến khi gần như cả người cô đều dán sát vào hắn, cô chỉ đỏ mặt rũ mắt xuống nhưng không chống cự.



Hắn rất muốn nói cho cô biết, lần trước chữa thương cho cô, hắn đã nhìn thấy hết rồi, nhưng hắn chỉ nhắm mắt lại, không để mình tiếp tục nhìn cô chằm chằm nữa.



Hắn cảm nhận được rõ ràng tim cô đang đập rất nhanh, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô lướt qua cổ, phả vào ngực.



Không còn gió lùa vào thảm nỉ nữa, vì thế cơ thể hai người từ từ ấm lên.



Cảm giác này rất tuyệt, cho dù cô mặc quần áo cũng vẫn rất tuyệt.



Sau một lúc lâu, có lẽ là chắc chắn hắn sẽ không làm gì cô, hắn nghe thấy tiếng thở, tiếng tim đập dồn dập của cô từ từ chậm lại, cơ bắp căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng. Chỉ chốc lát sau, cô đã ngủ thiếp đi. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều, hắn mở mắt ra, thấy quầng thâm dưới mắt cô, nhưng đôi môi khô nứt đã trơn bóng hơn rất nhiều.



Tuy rằng vẫn mặc đồ nam, nhưng cô không búi tóc như đàn ông nữa, mái tóc dài đen nhánh tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khiến cô trông thật thanh tú, thật nữ tính.



Hắn lén đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, vuốt ve vành tai xinh xắn của cô, gáy cô, giống như lúc trước cô đã làm với hắn.



Cô đang ngủ nên càng thả lỏng hơn, chủ động dịch lại gần hắn, bàn tay nhỏ bé quàng qua hông hắn, ôm hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực hắn.



Cảm giác khác thường nào đó chiếm lấy trái tim hắn, sau đó siết lại.



Hắn ôm cô càng chặt hơn, đặt cằm trên đầu cô, nhắm mắt lại.



Ngửi mùi hương của cô, ôm cô, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hắn cảm thấy mình dường như thật sự. . . . . . Có thể. . . . . . Có được. . . . . . Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, ngay cả nghĩ cũng sợ bị ông trời biết được, sau đó bị ông ta lấy đi.