Chiến Lang
Chương 17 :
Ngày đăng: 06:56 19/04/20
Cô quay đầu, nhìn thấy quái vật không biết đã ra khỏi lều từ lúc nào. Hắn khoanh tay đứng sau lưng cô, tuy không cao giọng nhưng giọng nói trầm thấp như truyền từ địa ngục cứ vang khắp bãi sân rộng yên tĩnh.
“Kết cục của những kẻ đào ngũ không tốt đẹp gì đâu.”
Hắn vừa nói vừa đi về phía trước. Mọi người vội vàng tránh ra, cô không tự giác đi theo, chỉ nhìn thấy khắp người người đào ngũ đều là bụi đất, đất cát dính đầy mặt và cổ, ngay cả trên miệng vết thương cũng đầy cát. Khi tới gần, cô nhận ra đào binh trước mặt là người cũng lén giấu binh khí giống cô hôm ở trên chiến trường.
Quái vật đi thẳng đến trước mặt người đào ngũ toàn thân là máu, quần áo rách nát, lạnh lùng nói: “Ngươi có chạy nhanh cỡ nào cũng không nhanh bằng ngựa. Ngươi muốn chạy thì ít nhất cũng phải trộm một con ngựa đã.”
Người đào ngũ không nói nổi một câu, chỉ còn lại chút hơi thở mỏng manh.
Cô nghe quái vật nói vậy thì mới hiểu ra, quần áo anh ta rách nát, khắp người toàn là cát với vết thương như thế là do bị trói kéo lê sau ngựa.
Cô không khỏi khiếp sợ. Đúng lúc này, cô thấy người đó dường như muốn nói gì, bất giác tiến lên, nhưng một bàn tay to lại giữ lấy vai cô.
Cô cứng đờ, cô biết tay hắn đang nắm lấy vai cô. Sau đấy, cái tay kia buông ra, cô chỉ thấy quái vật từ phía sau đi qua cô, rút đại đao bên hông ra. Gần như cùng lúc đó, cô nghe rõ người kia nói gì.
Quái vật vung đao lên, cắm vào tim người đó.
Người cô run lên, mọi người xung quanh đều hít vào, sự yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn.
Quái vật tiến lên, rút cây đại đao ra, máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra theo thân đao, nhỏ xuống mặt đất.
Người đào ngũ đã chết, trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt cô.
Cô ở gần nhất nên cô có thể nhìn rõ sự sống mất đi trong mắt người đó, thoải mái đến kỳ lạ, thậm chí cô còn nghe thấy hai từ cuối cùng người đó mấp máy nói.
Cô vẫn còn đang khiếp sợ, không suy nghĩ được, không thể làm gì được.
“Được rồi, quay về làm việc đi.” Quái vật liếc nhìn mọi người, lạnh giọng hạ lệnh rồi mới sải bước xoay người đi.
Sau đó, Độc Nhãn Long mở miệng.
“A Lãng Đằng, có cởi nó xuống không?”
Quái vật xoay người, lạnh lùng nhìn tên kia, nói.
“Cởi nó xuống, thay ngươi lên hả?”
Độc Nhãn Long ngậm miệng lại, cũng xoay người rời đi.
Cô ngỡ ngàng mở to mắt nhìn xác người đào ngũ.
Hắn biết hơn trăm cách để cô thuận theo hắn, thậm chí mở miệng cầu xin hắn.
Cô là nô lệ của một mình hắn.
Những chữ này, ý nghĩ này bỗng khiến sự phản cảm ghê tởm trào lên cổ họng, dập tắt hưng phấn và kích thích của thị giác. Đây không phải lý do hắn đưa cô về, hắn cũng không muốn làm cái việc nhục nhã này trên người cô, hắn cũng không muốn kiểu phục vụ bị ép buộc này.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể nhắm mắt lại, không thể ép mình không nhìn nữa.
Tuy trên người cô có vết trầy da và bầm tím, tuy quá nhỏ gầy, nhưng thân thể của cô rất xinh đẹp, thật mềm mại, vô cùng. . . . . . quyến rũ!
Nhìn cô lau người lại mang đến một cảm giác thật kỳ diệu.
Ngoại trừ hưng phấn, kích thích, cảm giác tội lỗi, ham muốn chiếm hữu, còn có một chút bình tĩnh.
Hắn biết cả đời hắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy phụ nữ lau người như thế này nữa, nhất là một người phụ nữ có gia cảnh trong sạch.
Không giống hắn, cô có xuất thân rất tốt. Hắn có thể nhận ra điều đó từ thói quen và hành vi của cô.
Trời mới biết, cô thậm chí còn không biết dùng phân khô nhóm lửa.
Cô còn mang thuốc cho người khác.
Hắn biết cô làm gì, cô luôn lén làm nhiều thuốc một chút, thậm chí mỗi lần thu dọn còn cạo số thuốc còn sót lại trong nồi. Mấy lần gần đây, số thuốc càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều. Không biết cô to gan hay là nghĩ hắn cũng ngu ngốc không phân biệt được xào một nồi thuốc thì cần dùng bao nhiêu.
Hắn giả vờ như không nhận ra, cứ để cô cảm thấy hắn ngu ngốc đi.
Hắn biết cô đổi được vài thứ, cây kim, miếng vải, ủng da, đai lưng, phô mai, vỏ trấu. . . . . . Còn có cả một con dao nhỏ.
Cô vẫn không từ bỏ ý nghĩ giết hắn.
Hắn giết mẹ cô, hắn biết cô sẽ vĩnh viễn không quên chuyện này.
Nhưng trước khi cô ra tay, hắn có thể tiếp tục nhìn cô như vậy, giả vờ như tất cả không tồn tại, giả vờ như cuộc đời giết chóc đẫm máu của hắn chỉ là cơn ác mộng, giả vờ như hắn chỉ là một người nuôi bò đuổi ngựa trên thảo nguyên, nhìn cô gái thuộc về hắn đang lau người trong lều của hắn.
Chuyện này thật ngu xuẩn.
Nhưng hắn vẫn lặng lẽ nhìn cô trong ánh sáng mờ nhạt, nhìn cô gái bé bỏng quật cường, to gan lớn mật kia.
Kiểu phụ nữ gì sẽ cầu xin cho người chết? Kiểu phụ nữ gì lại mạo hiểm trộm thuốc cho người xa lạ? Kiểu phụ nữ gì khi lâm vào nguy hiểm, vẫn muốn phản kháng?