[Dịch] Chiến Thần Biến

Chương 15 : Tấn thăng Đấu Sư.

Ngày đăng: 15:09 26/08/19

Đằng Phi đi trong đại viện như mê cung của Đằng gia, trong lòng hắn không khỏi cảm khái: “Hai mươi ngày qua, đối với người khác thì không là gì cả, nhưng chỉ trong hai mươi ngày này cũng đủ làm cho vận mệnh cả đời Đằng Phi thay đổi hoàn toàn.” Còn về tác dụng phụ của phần máu huyết của Xích Huyết Giao kia khiến mình có thể không sống được lâu nữa, lúc này Đằng Phi không lo ngại gì. Đây chính là tâm tính kiên nghị của hắn, chính là cái loại người thà chết đứng còn hơn sống quỳ! Lúc trước hắn từng đến đây không biết bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào cảm giác được điều khác lạ, vậy mà hôm nay, ở đây từng ngọn cây bụi cỏ đều làm cho hắn cảm thấy thật tươi mát, trông hết sức dễ chịu. Gặp ai Đằng Phi cũng lễ phép chào hỏi, kì thật Đằng Phi cũng luôn là một đứa trẻ rất có lễ phép. Bất quá hôm nay, phàm là những ai Đằng Phi bắt chuyện qua, cũng đều cảm nhận được trên người Đằng Phi có thêm một niềm tự tin rất lớn! Những người này cũng không nhịn được quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn về bóng lưng gầy yếu của Đằng Phi, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. - Gia gia, ta đã trở về. Đằng Phi đứng ở trước của phòng Đằng Văn Hiên nhẹ giọng nói. Nguyên vốn là Đằng Phi định thông qua thủ vệ bẩm cáo, nhưng mà thủ vệ nói cho hắn biết, lão gia tử có dặn khi hắn đến đây không cần phải thông báo mà trực tiếp đi vào. Trong lòng Đằng Phi có chút ấm áp, trong gia tộc này, sau khi cha mẹ hắn mất đi, những người không vì hắn không có thể chất mà khinh thường hắn, trừ bỏ Lý thúc ra cũng chỉ có hai người! Một là Đằng Vũ tỷ, người còn lại chính là gia gia luôn bảo vệ hắn. - Phi nhi đã trở về sao? Vào đi. Thanh âm có chút mỏi mệt của Đằng Văn Hiên vang lên, gần đây, phong ba Bát đại gia tộc bị mất trộm cũng làm ảnh hưởng đến Đằng gia không ít. Đấu kỹ mất đi, những vật khác mất đi đều có bản chất khác nhau, lão gia tử Đằng Văn Hiên hạ lệnh toàn bộ gia tộc tiến vào trạng thái giới nghiêm, đồng thời nhắc nhở các đệ tử trong gia tộc cần phải hết sức cẩm thận, ngàn vạn lần đừng cho để bị người ta đổ oan. Sau khi đi vào, Đằng Phi lễ phép hành lễ với Đằng Văn Hiên sau đó đứng qua một bên. - Phi nhi ngồi đi, người xuống rồi nói chuyện. Đằng Văn Hiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đằng Phi tươi cười nói: - Thế nào, lần này xuất môn ra ngoài có lĩnh ngộ được gì không? Đằng Phi ngồi xuống, nhìn về Đằng Văn Hiên nói: - Gia gia, cám ơn người! Đằng Văn Hiên chợt ngẩn ra sau đó bật cười: - Đứa nhỏ này, cũng thật là, cảm tạ ta cái gì chứ? Mẹ của ngươi cũng là con dâu của ta, người ta mạo phạm đến nó cũng không phải chỉ có mình ngươi tức giận, hừ, chỉ một tên nô tài mà thôi, nếu Thác Bạt gia dám gây chuyện, chúng ta cũng không sợ hắn! - Chuyện hôm nay có thể bị người ta điều tra ra không? Đằng Phi chăm chú nhìn về phía gia gia mình hỏi. - Điều tra? Ha ha, ngươi cho gia gia ta là lão hồ đồ sao? Chỉ là một chiếc xa ngựa chở hàng bình thường, chúng ta không có một chút quan hệ với nó! Thậm chí hàng hóa trên xe cũng chính là của Thác Bạt gia chuyên chở, người đánh xe kia đã bị ta sai người mua chuộc, sớm đã bỏ đi không biết nơi đâu. Người khác cũng chỉ có thể nói là sự cố, hắn sợ trách nhiệm bỏ trốn, không lẽ Thác Bạt gia vì một tên gia nô mà gây chiến sao? Đằng Phi gật đầu thầm nghĩ, quả nhiên là gừng càng già càng cay, kinh nghiệm của gia gia quả nhiên là hơn xa so với mình. - Ông nội, lần này Bát đại gia tộc tổn thất nặng nề như vậy, có khi nào bọn hắn sử dụng những thủ đoạn điên cuồng hay không? Đằng Phi hỏi. Đằng Văn Hiên tán thưởng nhìn về phía cháu yêu, hắn cảm thấy được sau hai mươi ngày lịch lắm, Đằng Phi đã trở nên thành thục hẳn lên, nếu như hắn có thể tu luyện, thành tựu tương lai của hắn chưa chắc đã kém hơn so với phụ thân của mình, ài! - Bây giờ tất cả bát đại gia tộc chả khác gì người điên, đấu kỹ bị mất, cũng không biết tên trộm kia là ai mà lại có thủ đoạn như thế, đem Bát đại gia tộc đùa giỡn trong tay. Đằng Văn Hiên cảm khái một lát rồi nói tiếp: - Nghe nói bọn họ còn mời đến một ít cao thủ của mấy đại gia tộc Thanh Nguyên Châu, nhất định phải tìm ra được tên đạo tặc kia. Nói xong, Đằng Văn Hiên nhìn thoáng qua Đằng Phi: - Nghe nói con chỉ tát một cái liền làm cho tên gia nô kia bay ra ngoài, Phi nhi, gia gia biết rõ là thân thể ngươi rất yếu ớt, sau này phải nhớ, gặp pahir sự tình này trước hết phải ẩn nhẫn, không cần phải xúc động như thế, vạn nhất con có bề gì, ta cũng không biết phải ăn nói với phụ thân dưới cửu tuyền của con như thế nào. - Gia gia, con nhớ rồi. Đằng Phi cảm động trong lòng, nhẹ giọng trả lời. - Tốt lắm, chuyện của Thác Bạc gia con không cần bận tâm, mấy ngày này nên cẩn thận một chút, không nên tùy ý ra ngoài, hai tháng sau, gia gia sẽ đưa con đến Thanh Châu thư viện. - Vâng thưa gia gia. Đằng Phi vội vả trở về tu luyện Thiên Đạo ngũ thập đấu mạch đại pháp, cũng không vội vàng cự tuyệt đi thư viện học tập. Dù sao cũng còn có hai tháng thời gian, đến lúc đo, chờ cho phong ba của Bát đại gia tộc đi qua, mình liền hiển lộ ra thực lực Chân Khí Đại Võ Sư, gia gia nhất định sẽ thay đổi chủ ý! Sau khi Đằng Phi rời đi, Đằng Văn Hiên tựa người vào trên ghế, mày hơi nhíu lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: - Đứa nhỏ này lần đầu tiên nói dối ta, hắn không có đi Thanh Châu Phủ, hai mươi ngày nay, hắn rốt cuộc đi đâu? Hơn nữa, nghe người ta nói, lúc ở trên chợ, cái tát hắn đánh tên gia nô Thác Bạt gia, cũng không phải là Vũ Sư bình thường có thể làm được… Ông bạn già, ngươi nói xem? Lúc này, một người từ sau tấm bình phong bước ta, đúng là tâm phúc dưới tay nhiều năm của Đằng Văn Hiên, Đằng Văn Khoa - Đằng đại quản gia. Đây cũng là một đệ tử cùng thế hệ với Đằng Văn Hiên, thuở nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, nhiều năm qua luôn trung thành tận tụy, thực lực bản thân cũng đã đạt đến Tam cấp Tứ giai. Đằng Phi ra đi, Đằng Văn Hiên lo lắng không yên nên mới để cho Đằng Văn Khoa theo sau hắn, bất quá, Đằng Văn Khoa tìm kiếm ở Thanh Châu Phủ hơn mười ngày cũng không thể tìm thấy thân ảnh của Đằng Phi, càng không có một chút tin tức nào của hắn, đành phải trở về, chuyện xảy ra trên chợ ngày hôm sau, cũng do một tay của Đằng Văn Khoa xử lý. - Lão gia, ta có cảm giác thiếu gia như có một chút thay đổi, giống như tự tin hơn khi trước rất nhiều! Đằng Văn Khoa nhìn qua như khoảng ba mươi sáu tuổi, diện mạo xấu xí, đi trong đám đông thường không có nhiều người chú ý. Nhưng một người như thế lại là đại quản gia của cả Đằng gia, là tâm phúc mà Đằng Văn Hiên tín nhiệm và nể trọng nhất, năng lực của hắn không cần nghĩ cũng biết. - Đúng thế, ta cũng có chút khó hiểu, bất quá bản chất của đứa nhỏ này vốn lương thiện, không có tâm tính xấu xa, chỉ sợ hắn bị người khác lợi dụng, trường phong ba của Bát đại gia tộc cũng không thể vãn hồi, ngẫm lại dù cho người có gan cũng phải khiếp đảm. Đằng Văn Hiên thở dài nói. - Bản thân ta cũng cảm nhận được, việc này cũng không có gì lớn, tiểu thiếu gia nếu thật sự có kỳ ngộ, chúng ta cũng nên mừng cho hắn, Tam gia dưới cửu tuyền cũng có thể vì thế mà cao hứng. Đằng Văn Khoa nhắc đến Tam gia, trong mắt lão cũng hiện lên một chút đau thương. Người kiêu ngạo năm đó cũng không ai biết tại sao lại chết đi, thật làm cho người ta tiếc nuối. - Ngươi nói cũng đúng, việc này, ông bạn già, mấy ngày nay ngươi quan sát hắn một chút, có động tĩnh gì, đều hồi báo cho ta biết không cần kinh động đến hắn. - Vâng, lão gia. …….. Đằng Phi trở về phòng, đóng cửa kỹ càng, sau đó nhanh chóng lấy con rối gỗ trong bọc ra, nhẹ nhàng vuốt ve, các đốt ngón tay chuyển động trên người gỗ cũng không phát ra chút tiếng động nào. Trên con rối gỗ có đánh dấu năm mươi điểm, nhớ đến lời nói của Lục Tử Lăng, tâm thần Đằng Phi có chút rung động. Hít sâu một hơi, Đằng Phi lấy ra một cuốn trục bằng da thú từ phía sau con rối, mở ra, dựa theo phương thức vận hành của công pháp trên cuốn trục mà tu luyện. Thật lâu sau, Đằng Phi thở ra một hơi, thần sắc phức tạp, vừa hưng phấn lại thất vọng đan xen nhau. Hưng phấn chính là thời gian này hắn thử tu luyện Thiên Đạo ngũ thập đấu mạch đại pháp rốt cục cũng có cảm giác rõ ràng, thất vọng chính là đấu khí tồn tại ở đấu mạch trong cơ thể hắn, cho dù là mở thêm một đấu mạch nữa cũng không đủ! Xem ra muốn tu luyện được thứ này nhất định phải có một chút thực lực mới có thể a! Quả nhiên là đường xa gánh nặng. Đằng Phi khẽ lắc đầu, br qua cảm xúc trong đầu, đem Thiên Đạo ngủ thập đấu mạch đại pháp cất vào bên trong tượng gỗ, rồi lại đem tượng gỗ bảo vào trong bao. Lúc trước hắn không cảm nhận được giá trị của tượng gỗ này, nên vẫn tùy ý để trong phong, nhưng bây giờ hắn không dám tiếp tục như thế nữa. Khoanh chân ngồi xuống, bất đầu vận hành chân khí, sau hi vận hành một chu thiên, Đằng Phi cũng cảm giác được chân khí trong đan điền mình rõ ràng gia tăng thêm một ít. Hắn vui vẻ cười tươi, sau đó lại tiếp tục tu luyện Tử Lăng Thần Công, công pháp này chính là dung hợp từ đấu kỹ của Bát đại gia tộc Thanh Bình Phủ, bên trong bao gồm rất nhìu kỹ xảo, bây giờ Đằng Phi chỉ có thể tu luyện đấu khí cùng phương pháp vận hành, đấu kỹ thì cần phải tiến hành thực chiến ở đấu trường. Nhưng trước mắt bây giờ, hắn không có điều kiện làm việc này, hiện tại Đằng Phi cũng không muốn người khác biết được bí mật của mình. Vì thế, cuộc sống sau này, ban ngày mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài, cầm cần câu hướng sống Thương trấn phía tây đến đó. Phế vật có cũng có chỗ tốt của phế vật, ít nhất cũng không có ai chú ý đến người vô dụng này đi nơi nào, đi đâu, làm việc gì, hơn nữa còn là trong đoạn thời gian căng thẳng như thế này. Cho nên, mỗi ngày Đằng Phi đều đi đến dưới vách đá, được Lục Tử Lăng chỉ điểm, Đằng Phi tiến bộ cũng rất nhanh, chỉ trong một tháng chín ngày, tại một đấu mạch trong người Đằng Phi đã ngưng kết ra một đấu mạch nhỏ bằng hạt đậu tương! Điều này làm cho Đằng Phi hưng phấn vô cùng, như được khích lệ rất nhiều, người khác cũng không thể hiểu được, người không có đấu tuyền trong người, một khắc sau khi ngưng kết viên đấu hạch thứ nhất này, hắn đã kích động đến mức nào. Sau đó, viên thứ hai, viên thứ ba, viên thứ tư… liền một lúc bảy viên đấu hạch toàn bộ đã được ngưng kết ra! Thời gia lặng lẽ trôi qua được hai tháng! Bảy chổ đấu mạch tiên thiên trong cơ thể Đằng Phi cũng đã ngưng kết ra từng viên đấu hạch khoảng chừng hạt đậu tương! Hắn chính thức trở thành Nhất giai Đấu Sư chân chính! Đằng Phi hưng phấn đến mức hận không thể phát tiết một phen, Lục Tử Lăng ngồi im lặng ở nơi đó cũng thản nhiên cười, như một đóa hoa sen lặng lẽ nở rộ.