Chiến Thất Quốc

Chương 10 : Hành trình thủ dương

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Mấy tên đệ tử Mặc gia bên trong mật thất ngầm của khách *** không tin tưởng mà đánh giá Hạo Nhiên và Tử Tân.



Thủy Giám dẫn hai người tới nơi trung tâm gần với cơ mật Mặc gia nhất, quả thật là mạo hiểm, nhưng nếu không làm như vậy thì không cách nào biểu thị sự tín nhiệm của hắn đối với Hạo Nhiên, đồng thời dùng tín nhiệm này để trao đổi càng nhiều tri thức hơn.



Một cái đỉnh đồng khổng lồ chứa đầy hắc hỏa quỷ dị, khi ngọn lửa dấy lên thì ánh sáng chung quanh đều tối xuống. Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Đây chính là nguồn động lực khua động cơ quan của các ngươi sao?”



Thủy Giám hơi trầm ngâm rồi đáp: “Phải, binh khí cơ quan đều dùng hắc hỏa để khua động, như diều hâu máy, sư tử máy…; còn nông canh, binh nhung thì không dám tùy tiện tiêu hao nguồn hắc hỏa”



Hạo Nhiên tiến lên một bước, Thủy Giám biến sắc nói: “Đừng tới gần, tính công kích của hắc hỏa rất mạnh”



Nhưng dường như hắc hỏa vô cùng sợ hãi Hạo Nhiên, Hạo Nhiên vừa tiến lên một bước, ngọn lửa kia đã vô thanh vô tức yếu xuống, co thành một cụm.



Tử Tân trầm giọng nói: “Làm sao cam đoan mồi lửa không bị người khác lấy đi?”



Thủy Giám chỉ về phía chiếc đỉnh đồng xanh nở rộ hắc hỏa, đáp: “Trên đỉnh có khắc bí phù thượng cổ, một khi cơ quan tan rã, đỉnh đồng bị công kích, hắc hỏa sẽ rời khỏi đỉnh, trở về với ngọn nguồn hắc hỏa của Mặc môn”



Hạo Nhiên nghe vậy lập tức nhớ tới con diều hâu máy bị Tử Tân phá hủy giữa đồng hoang lúc trốn chạy khỏi Hàm Đan dạo trước, sau khi diều hâu máy bị hủy diệt quả thật có một đốm sáng đen bay lên bầu trời, có lẽ lời Thủy Giám nói không ngoa, lại hỏi: “Nguồn hắc hỏa? Hắc hỏa còn có ngọn nguồn nữa ư? Là một ngọn lửa như cơ thể mẹ ấy à? Ở đâu?”



Thủy Giám nói: “Sự việc liên quan tới bí mật của bản môn…Tiểu đệ thật sự không thể nói thêm được nữa”



Hạo Nhiên thấy mặt Thủy Giám lộ vẻ khó xử, đành phải gật gật đầu, vươn một tay ra ấn vào không khí, nói: “Đây rốt cuộc là nguồn năng lượng gì..Trước giờ chưa từng nghe qua”



Bỗng Tử Tân nói: “Nó là vật sống”



Hạo Nhiên tán thành nói: “Thứ đồ chơi này có tư tưởng”



Thủy Giám khụ một tiếng, nói: “Đây là thánh hỏa của bản môn, kính xin hai vị thận trọng trong lời nói một chút”



Hạo Nhiên hiểu ý cười cười, hướng sang ngọn hắc hỏa kia ôm quyền cúi người, hỏi chuyện này thực ra là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, đồng thời muốn tra xét xem nó có liên quan tới thần khí hay không, giờ thấy hắc hỏa cầm chắc chẳng liên quan gì tới mấy thần khí còn lại thì cũng đành cảm ơn Thủy Giám, xoay người rời khỏi mật thất.



Lúc này Thủy Giám mới lau mồ hôi lạnh, đi theo lên lầu.



Sau khi ba người ngồi vào vị trí, Hạo Nhiên lấy một tấm tơ cẩm ra, dùng ống sậy vẽ vẽ viết viết lên trên, nói: “Ta không biết thuật ngự kiếm của Phụ Tử Triệt, cũng chẳng biết lão nhân gia Mặc Tử tu luyện như thế nào, thuật ngự kiếm của ta là do Tam Thanh Đạo gia lưu truyền. Hỗn nguyên chân khí này tu luyện rất phiền phức, giờ chép cho ngươi một bản, để ngươi xem thử”



Thủy Giám hơi yên lòng, cười nói: “Vầy là tốt rồi, làm phiền Chung huynh đệ quá”



Tử Tân nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, giống như đang suy nghĩ về chuyện hắc hỏa, lúc này mới lên tiếng: “Nếu ta mà là cự tử của Mặc môn ngươi thì ta sẽ mang đống hắc hỏa này hủy hết ngay lập tức, tránh cho…”



Hạo Nhiên ngẩng đầu liếc Tử Tân một cái, mắng: “Đừng nói bậy bạ”



Thủy Giám cười cười, khoát tay ý bảo không sao, nói: “Thánh hỏa vốn là vật chết, chỉ xem coi vận dụng thế nào thôi. Nếu nhân tâm thiện, thì dùng nó cũng thiện”
Hạo Nhiên gần như có thể khẳng định rằng, nơi mà gương Côn Lôn chỉ dẫn chính là chỗ này.



Y hỏi: “Đại vương thông thái biết tuốt ơi, giải thích cho thần nghe một tý đi, điện của lão tổ tông có lai lịch thế nào?”



Tử Tân ngẫm nghĩ, xuyên qua cửa cột đá, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem tại sao miếu của Hoàng Đế trên thế gian lại thưa thớt như vậy?”



Hạo Nhiên đáp: “Không biết”



Tử Tân nói: “Cô cũng chả biết”



“…”



Hạo Nhiên suýt nữa trượt té trên tảng đá phủ đầy rêu xanh.



Tử Tân cười nói: “Nghe nói bục đăng thiên ở núi Thủ Dương là nơi mà khi Hoàng Đế thành thánh đã bay lên trời”



“Tương truyền Thánh thiên thần long tới dẫn đường, khi đó Hoàng Đế đang phong thiện* ở núi Thủ Dương, phong thiện xong bèn cưỡi rồng bay đi, bề tôi của hắn Phong Bá, Võ Sư, Thương Hiệt, Linh Luân đã dựng nên ngôi điện này, lấy bục đăng thiên làm nền móng” [*là đại điển lớn bái tế thiên địa khi trời ban điềm lành hoặc thái bình thịnh thế của vua chúa thời phong kiến]



Lý Tư đưa ánh mắt dò xét lên trước điện Hiên Viên, nơi đó bao phủ một lớp sương mù bạch sắc, che khuất lối vào đại điện. Bỗng hắn nhìn thấy một con vật lông nhung từ ngoài điện chạy tới, thần tốc chui tọt vào trong lớp sương mù, nhịn không được kinh hô một tiếng, khiến Hạo Nhiên và Tử Tân không đề phòng bị dọa nhảy dựng.



Lý Tư nói: “Có con hồ ly”



Tử Tân nhíu mày nói: “Dã hồ trong núi vốn nhiều, có gì đáng ngạc nhiên chứ”



Hạo Nhiên nhắm mắt ngó lơ, hiếu kỳ nói: “Chỉ phong thiện thôi mà đã được lên trời à, vậy hiện tại đế vương gia hẳn nên ngươi tranh ta đoạt chạy hết lên đây phong thiện mới đúng, tại sao lại hương hỏa vắng vẻ thế này?”



Tử Tân mỉa mai: “Ai dám so sánh với hiền vương Cơ Hiên Viên vạn cổ chứ? Chỗ khác còn có thể phong thiện, chứ nơi này tuyệt đối không. Bằng không đợi chưa thấy thần long, ngược lại bị sét đánh lại chẳng phải oan uổng à?”



Hạo Nhiên hết sức thú vị nói: “Chỉ sợ xưa nay trong lòng đế vương đều cho rằng, mình cũng chẳng kém cạnh gì so với Cơ Hiên Viên ấy”



Tử Tân chợt nhớ tới một chuyện, nhịn không được nói: “Cũng có lý, nhân tâm vốn cuồng vọng, khi đó Cô cũng từng có ý niệm tới Thủ Dương sơn phong thiện…”



Hạo Nhiên vừa nghe lời này xong, không cách nào nhịn được nữa, cười ầm lên, lảo đa lảo đảo đi vào Hiên Viên điện.



Tử Tân tức giận mắng: “Nghĩ vậy thì có sao chứ?!”



Lý Tư nghe hiểu nửa khúc trước, nhưng hoàn toàn không hiểu nửa khúc sau, nói: “Hai vị đại nhân chờ chút!”



Hắn vội vã chạy lên, nhưng Hạo Nhiên và Tử Tân đã đi vào, màn sương kia chợt biến đổi, giống như thực thể, nhu lực ngăn cản lối đi, đẩy Lý Tư ra, khiến hắn ngã chỏng bốn vó lên trời.