Chiến Thất Quốc
Chương 26 : Mâu thuẫn nội bộ
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Hạo Nhiên đã thực sự nổi giận, bên Tần quốc dường như lại phát sinh đại sự, Tử Tân không dám nói nhiều, cùng Long Dương quân nhắn nhủ sơ lược vài câu, rồi mượn Long Dương quân một chiếc xe ngựa, cùng Hạo Nhiên, Bạch Khởi và Hỉ Mị quay về Hàm Dương.
“Vô cùng khẩn cấp”
Hạo Nhiên ném khăn vải sang một bên, tiếp lấy ống trúc Bạch Khởi đưa qua, rút tấm da dê bên trong giũ ra xem, đôi mày lại nhíu chặt, nói: “Chuyện lớn cỡ nào mà chờ thêm vài ngày cũng không được?”
Bạch Khởi lắc lắc đầu, lại nhìn sang Tử Tân một cái, trong mắt thoáng hiện vẻ đồng tình.
Hạo Nhiên cười lạnh: “Lã Bất Vi rốt cuộc cũng trâng tráo tự phong mình là ‘Trọng phụ’ rồi.”
Tử Tân thật cẩn thận hỏi: “Trọng phụ?”
Hạo Nhiên không thèm đáp, xoay sang Bạch Khởi hỏi: “Thái hậu nói sao?”
Bạch Khởi tựa lưng vào ghế mã xa, nhởn nhơ đáp: “Gã yêm nhân mà tên gian thương đưa vào cung kia, chẳng phải là điều kiện trao đổi hay sao?”
“…”
Hạo Nhiên và Tử Tân không phản bác được, Hạo Nhiên nói: “Nàng ta bức Trữ quân gọi như thế sao?”
Bạch Khởi mỉa mai: “Từ sau khi ngươi rời Hàm Dương, Chu Cơ liền cùng Lao Ái gian tình hừng hực, Doanh Chính phái người tìm Thái phó, nhưng Thái phó không về nước, cứ đi đây đi đó, thái hậu và Lã Bất Vi bức đến nỗi hắn chẳng còn cách nào, đành phải nuốt giận gọi thôi”
Hạo Nhiên nói: “Thái phó cũng không quyết định được chuyện nhà đế vương, thôi thì gọi đại đi, qua vài năm nữa hẳn ứng đối cũng chưa muộn”
Nhưng nói tới nói lui, Hạo Nhiên vẫn biết lúc này trong lòng Doanh Chính nhất định là căm tức tột đỉnh, mấy ngày sau về tới Hàm Dương, Doanh Chính cư nhiên tỏ thái độ khác thường, đích thân ra tận ngoài ngọ môn nghênh đón.
Mọi người theo sau ai nấy đều phát hiện sắc mặt của Hạo Nhiên và Tử Tân hơi khó coi.
Doanh Chính nói: “Hai vị Thái phó…”
Hạo Nhiên nói lấy lệ: “Về rồi”
“Tăng thêm nhân thủ ở khắp nơi trên cả nước” Hạo Nhiên phân phó: “Sư phụ gây đại họa rồi, bắt đầu từ hôm nay giám sát chặt chẽ, mỗi một huyện, mỗi một xã, nếu có người tử vong khác thường, đều phải bẩm về Hàm Dương, đợi ta tới tra xét…” Nói xong nhìn sang Doanh Chính, im lặng đối thị cùng hắn chốc lát.
Hạo Nhiên hỏi: “Chính nhi bị trúng tên có đỡ hơn chút nào chưa?”
Dường như sau khi trải qua sự kiện lục quốc bao vây Hàm Dương, Doanh Chính bỗng trưởng thành trong một đêm, vẻ hung bạo trong mắt chưa mất đi, nhưng đã có thêm một phần âm ngoan và ẫn nhẫn.
Doanh Chính thở dài, giống như chờ được cứu tinh, bèn vẫy lui thị vệ, tiến lên mỉm cười nói: “Chính nhi cảm tạ ân cứu mạng của sư phụ, bệnh vừa mới đỡ, chưa kịp tới gặp sư phụ thì sư phụ đã dẫn Cơ Đan về Yên rồi”
Hạo Nhiên đánh giá Doanh Chính, rồi lại giương mắt quét qua những người xung quanh, không biết nụ cười kia của Doanh Chính là thành tâm hay giả dối. Nhưng tên bạo quân này ít nhiều đã hiểu được đạo lý khống chế thần tử, không còn mù quáng khoe vẻ ngang tàng thô bạo nữa, đây cũng có thể xem là một chuyện tốt, ít ra cuối cùng mình cũng không cần phải đối mặt với một tên thiên tử thiếu niên tính tình xảo quyệt ngang ngược nữa.
Hạo Nhiên nói: “Trữ quân, đã nói rõ rồi, chuyện của ngươi ta không có biện pháp”
Sắc mặt Doanh Chính trầm xuống, hơi không vui, cùng Tử Tân và Hạo Nhiên sóng vai băng qua ngọ môn.
Doanh Chính: “Ngươi đến nói chuyện với mẹ ta đi” Nói xong chuyển ánh mắt sang tiểu nữ hài mà Tử Tân đang dắt, không ngừng đánh giá.
Chu Cơ dựa lên lan can, u buồn nói: “Năm đó khi Hạo Nhiên còn chưa biết mình là Đông Hoàng chuông mà đã dám lấy thân thể phàm trần ôm cột bào cách nóng rực kia, ngươi quên rồi sao?”
Mày Tử Tân nhíu lại, có vẻ đang nhớ lại chuyện ở Ân Thương, Chu Cơ nói tiếp: “Tiểu tử đó vốn là một người nhìn không thấu, khi Xiển Tiệt lưỡng giáo đánh đến hăng say, y ngay cả mặt mũi của Lão Quân cũng không nể, Nguyên Thủy Thiên Tôn phải ép buộc y, mới bắt được y đi vào khuôn khổ…”
Tử Tân thở dài một tiếng, nói: “Cô không muốn để y đi chịu chết”
Chu Cơ lười biếng nói: “Ai muốn chết đâu, bộ sống chán lắm sao? Lúc hai người tới Thủ Dương sơn, thần thiếp đã đoán được chút tâm tư này của đại vương”
Tử Tân nói: “Nếu bắt Cô phải chết để giữ lại tính mạng y, Cô đương nhiên cam tâm tình nguyện; Cô sống mấy chục năm nay, vương cũng thành rồi, ngày vui cũng đã trọn, những thứ ly kỳ hiếm lạ cũng đã thấy đủ”
“Nhưng Hạo Nhiên chỉ mới mười chín, lúc tới Ân Thương, là mới vừa từ trong núi thây khắp trời kín đất bò ra chưa lâu, ngươi chưa từng tận mắt chứng kiến, nên không biết hậu thế là nơi địa ngục thế nào đâu. Hạo Nhiên vừa rời khỏi chỗ đó, đến bên cạnh Cô, tìm đủ thần khí xong lại phải trở về chịu sự sắp đặt của tên Đông Hoàng kia, ngươi bảo Cô làm sao cam tâm?”
Tử Tân thấy Chu Cơ giống như đang suy nghĩ, lại nói: “Cô do dự, chính bởi vì nghe Phục Hi cầm trong huyết trì ở Thủ Dương sơn bảo rằng, trong cầm đỉnh ấn gương thạch, thì tứ thần khí trước dùng để khởi động trận Đánh mất, còn Nữ Oa thạch được đặt ở mắt trận có thể vá trời, Hạo Nhiên vốn là hóa thân của nguyên linh thiên địa, lúc hỗn độn sơ khai…”
Chu Cơ nhíu mày: “Nguyên hồn của Hạo Nhiên chính là hóa thân của bầu trời, mà Nữ Oa thạch có thể vá trời, nói vậy…”
Tử Tân gật đầu: “Nữ Oa thạch có thể cứu tính mạng y”
Chu Cơ: “Ngươi không nghi ngờ Xi Vưu gạt ngươi sao, vá trời xong rồi sao? Ngươi sẽ thế nào? Ta chưa từng nghe qua vật nào có thể vá đất”
Tử Tân mỉm cười nói: “Thì chịu chết thôi. Cô vốn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng Hạo Nhiên nổi nóng, giận dỗi đến tận hôm nay, may mà Xi Vưu còn đấy, mai sau chạm mặt, nhất định phải hỏi cho ra lẽ”
Chu Cơ khẽ động trong lòng, cuối cùng cũng phát hiện có người nghe lén phía sau đình, bèn cười dài nói: “Trâu sư tới rồi à, hôm nay không mở màn được, vô phương chơi mạt chược…”
Trâu Diễn từ sau bụi hoa đi ra, ngượng ngùng nói: “Mở màn?” Chợt thấy Hỉ Mị ngồi trong vườn, bèn thả rượu xuống, vui vẻ tiến lên kêu: “Hỉ Mị?”
Chu Cơ và Tử Tân ngạc nhiên, Hồ Hỉ Mị mới nhập cung có một ngày, tin tức của Trâu Diễn nhanh nhạy tới vậy sao?
Hỉ Mị mờ mịt đánh giá Trâu Diễn chốc lát, Chu Cơ nói: “Vị này là thánh nhân Âm dương gia, Trâu Diễn đại sư”
Lúc này Hỉ Mị mới cười hi hi ra mắt lão, Trâu Diễn vội nói không sao, rồi ngồi xuống cùng trồng hoa.
Chư Cơ cười nói: “Lao khanh đêm qua bị dọa không nhẹ, nên sinh bệnh rồi, giờ đang nằm trên giường, dậy không nổi, Hỉ Mị tay ngắn, với không tới, ba thiếu mất một”
Tử Tân phì cười, thầm biết là Chu Cơ vì muốn tránh bão, nên không cho Lao Ái huênh hoang quá, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hạn chế chút đi, hiện toàn Hàm Dương đều đang bàn tán chuyện này”
Gương mặt Chu Cơ hơi ảm đạm: “Biết rồi, giấy không gói được lửa, Chính nhi náo loạn sớm một khắc, ta trái lại thấy yên tâm, lợn chết không sợ nước sôi, không sợ nữa”
Tử Tân nói: “Thôi, ngươi đã sống mấy ngàn năm rồi, trong lòng vốn phải có nhiều tính toán hơn bọn ta, tự xem lại mà làm” Nói xong uống hết trà, đứng dậy muốn đi: “Cô đi dỗ Hạo Nhiên, dứt khoát nói rõ với hắn, tránh cho cứ nghẹn trong lòng khó chịu”
Chu Cơ đứng dậy, khom người nói: “Thần thiếp chúc đại vương mã đáo thành công, đừng có vác dấu bạt tai trở về a”
Tử Tân vừa rời khỏi ngự hoa viên đi về phía ngự thư phòng, chưa được bao lâu thì sau lưng có một người vội vã đuổi theo, gọi: “Kiếm…Hiên Viên thế huynh thỉnh dừng bước!”
Tử Tân vừa nghe xưng hô này lập tức cảm thấy quỷ dị: “Trâu sư?”
Trong mắt Trâu Diễn chợt lóe hồng quang rồi tắt phụt, Tử Tân quay người qua, Trâu Diễn nói: “Cô…Hôm trước bản tọa quan sát tinh tú, thấy thiên tượng hữu ý, hiện chỉ cho ngươi tới một chỗ, có thể tìm được một người, từ người này có thể tìm được Nữ Oa thạch”