Chiến Thất Quốc

Chương 3 : Hiên viên rời bao

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Hạo Nhiên lùi một bước, lợi kiếm gác trên cổ liền như hình với bóng đuổi theo một bước, thủy chung dán lên động mạch chủ bên cổ y.



“Tháo bao” Lý Mục cao giọng nói.



Hạo Nhiên đưa tay đến trước cổ áo, trút bỏ nút thắt da trâu, Hiên Viên kiếm rơi xuống đất.



Lý Mục lại nói: “Lui ra sau, lui đến bên tường, đừng hòng nhảy cửa sổ chạy trốn”



Lý Mục dùng chân nhấc Hiên Viên kiếm lên, chộp vào tay, đưa mắt nhìn Hạo Nhiên, nói: “Ngươi từ đâu đến?”



Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, cười đáp: “Thảo dân là Chung Hạo Nhiên, đến từ Ba Thục”



Lý Mục hơi nheo mắt, cất vũ khí, một tay cầm bao kiếm, tay kia kéo chuôi kiếm, thản nhiên nói: “Người đâu!”



Lý Mục vừa hạ lệnh, trong kinh quyển quán không biết từ đâu xuất hiện mấy chục tên vệ sĩ! Tới tấp vây quanh Hạo Nhiên, đè y lên vách tường, Hạo Nhiên cũng không phản kháng, mặc kệ vệ sĩ lục soát người mình.



Ánh mắt Lý Mục dời từ bao kiếm lên mặt Hạo Nhiên, nói: “Cười cái gì?”



Hạo Nhiên đáp: “Cười kẹp chặt quá, rút không ra”



“…”



Lý Mục phẫn nộ, dùng lực rút Hiên Viên kiếm, nhưng vô luận thế nào cũng rút không ra khỏi bao, mũi kiếm và bao kiếm giống như hàn dính vào nhau, Lý Mục mắng: “Bày đặt làm ra vẻ huyền bí, kiếm này không có mũi”



Hạo Nhiên cười đáp: “Đâu phải, đợi ta khuyên nó một câu rồi tướng quân hẳn rút lại”



Không đợi Lý Mục quát mắng, Hạo Nhiên đã nói: “Cởi đi, sớm muộn gì cũng phải cởi một lần à, đừng thẹn thùng nữa”



Lý Mục hoàn toàn không biết lời này có ý gì, Hạo Nhiên lại ra hiệu Lý Mục rút kiếm.



Lần này Lý Mục chỉ dùng sức nhẹ nhàng, mũi kiếm liền ra ngoài chút ít.



Trong nháy mắt, chỗ nối tiếp giữa mũi kiếm và bao kiếm kim quang vạn đạo, trên bầu trời Hàm Đan mây đen cuốn thành một con lốc xoáy cuồn cuộn, kế tiếp ầm một tiếng tản đi, hiện ra trời quang vạn dặm!



Khí lành bốc hơi, giữa thiên địa thần âm vang vọng! Chúng sinh đại địa chỉ cảm thấy một cổ khí thế không gì sánh được ập tới, thân thể chấn động!



Trong tàng kinh quán, toàn thân Lý Mục run rẩy, bị khí thế này đè ép đến nỗi hai gối quỳ xuống, tay nâng Hiên Viên kiếm, trong mắt toát lên thần sắc sợ hãi.



Chúng vệ sĩ run rẩy quỳ xuống, không ai dám lỗ mãng nữa.



Hạo Nhiên đi lên phía trước, tiếp nhận Hiên Viên kiếm, cho vào bao, rồi đỡ Lý Mục lên, ấm giọng nói: “Đây là vật của Hoàng Đế, vạn cổ đệ nhất kiếm, tên gọi Hiên Viên, tượng trưng cho vương đạo thế gian”




Hạo Nhiên cười né, nói: “Không vừa mắt ngươi khoe khoang… Đừng nháo! Đám nhóc đang ở sau cây cột nhìn lén kìa”



Triệu Chính và Cơ Đan hoàn toàn không ngờ lại bị bắt quả tang, nhất thời xấu hổ đến tột đỉnh, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.



Hôm sau, mới sớm tinh mơ mà Dị Nhân đã dẫn theo đám người Triệu Chính, Cơ Đan, Triệu Cơ tới chờ ở ngoài viện.



Hạo Nhiên ngủ thẳng đến mặt trời lên cao ba sào mới thức dậy, lười biếng đẩy cửa ra, Dị Nhân vội tiến lên nghênh đón, cười nói: “Chung tiên sinh…”



Hạo Nhiên mắt nhập nhèm, cởi trần thân trên ra ngoài xách nước, thấy trong viện đứng một đám người, còn có Triệu Cơ là nữ tử ở đó, lập tức sợ hết hồn, vội xoay người vào phòng mặc y phục, ai ngờ đâm đầu vào khung cửa, ai yo kêu đau.



Triệu Chính ngó thấy đức hạnh này của y, không khỏi âm thầm nhíu mày.



Nhưng Dị Nhân lại vội vàng tới đỡ Hạo Nhiên, cười nói: “Đêm qua tiểu nhi cứ quấn lấy ta, cầu Dị Nhân dẫn nó tới đây bái sư…”



Lúc này Hạo Nhiên mới tỉnh ngộ ra, gọi: “Tử Tân!”



Tử Tân chân trần chạy ra, để Hạo Nhiên vào trong phòng, đợi hỏi rõ mọi chuyện thì Hạo Nhiên đã mặc xong y phục đi ra, Tử Tân mới nói: “Thế nào?”



Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, ngoắc Triệu Chính nói: “Qua đây”



Dị Nhân hiểu ý mỉm cười, nhường Triệu Chính ra phía trước, nào ngờ Triệu Chính lại nói: “Ta có tới bái ngươi đâu, ta chỉ bái Tử Tân làm sư phụ thôi!” Rồi chỉ vào Hiên Viên Tử Tân.



Mọi người đều biến sắc, Triệu Cơ nghiêm nghị nói: “Chính nhi! Sao có thể nói vậy!”



Hạo Nhiên và Tử Tân liếc mắt nhìn nhau, đều dở khóc dở cười, Hạo Nhiên giơ tay ý bảo Triệu Cơ đừng tức giận, cười nói: “Hạo Nhiên tránh lui là được rồi”



Trong ánh mắt Tử Tân nhìn Triệu Chính có pha chút thâm ý, ngay sau đó thở dài nói: “Tới đây”



Hạo Nhiên cũng không tức giận, chỉ ngồi trước mái hiên, biết hôm qua Triệu Chính thấy cảnh so kiếm đã sinh lòng sùng bái, nên quấn lấy Dị Nhân đòi dẫn nó tới đây bái sư học nghệ.



Thiếu niên trọng võ khinh văn cũng hợp tình hợp lý, chợt trong lòng Hạo Nhiên khẽ động, nhớ tới danh tiếng hung ác của Tần Thủy hoàng Doanh Chính trong lịch sử, chỉ không biết thuở niên thiếu Doanh Chính theo Tử Tân học võ có can hệ nhiều gì hay không?



Đang suy tư thì thấy Cơ Đan đã đứng bên cạnh mình tự bao giờ.



Hạo Nhiên cười nói: “Sao vậy? Ngươi cũng muốn theo Tử Tân học kiếm à? Ta cho ngươi nợ một cái nhân tình, đi kêu Triệu Chính tới dập đầu ba cái là được”



Cơ Đan nhìn Hạo Nhiên chốc lát, đồng cảm nói: “Chung tiên sinh, không thì ta cũng bái ngươi làm sư nha?”



Lúc này Hạo Nhiên chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, bi ai vô cùng, hóa ra ở trong mắt người khác, mình đã trở thành sự lựa chọn còn lại rồi!