Chiến Thất Quốc
Chương 31 : Không động ấn ● ngọc thạch chi chướng
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Một luồng bạch quang lướt qua, Hạo Nhiên mở hai mắt, đứng trước mình trâu đồng.
Bạch Khởi vừa lắc lư, vừa la hét: “Giá_____!” Thình lình nhìn thấy Hạo Nhiên, thế là sợ hết hồn, lập tức trợn trừng mắt nói: “Quả nhiên tâm thành tất linh!”
“…”
Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ ót Bạch Khởi một cái, rồi xoay người đi xuống Hàm Cốc quan. Bạch Khởi vội nhảy khỏi lưng trâu, phủi phủi vạt áo, chạy theo sau Hạo Nhiên.
“Thái hậu bảo đó là sư phụ ngươi, đón ngươi lên tam thiên, vài ngày nữa sẽ trở về…”
“Đúng vậy” Hạo Nhiên hỏi: “Sau trận chiến ở Đông hải, Xi Vưu thế nào rồi?”
Bạch Khởi lẩm nhẩm: “Chờ ngươi mấy năm trời, Trữ quân thực sự chờ không kịp…”
Hạo Nhiên đứng khựng lại, nhíu mày nói: “Mấy năm trời?”
Bạch Khởi gật đầu nói: “Hai năm”
Hạo Nhiên hít vào một hơi lãnh khí.
Bạch Khởi nói tiếp: “Sư phụ ngươi là Lý Nhĩ?”
Hạo Nhiên thuận miệng đáp: “Sư phụ là sư đệ của Lý Nhĩ…Nhân gian ra sao rồi?”
Bạch Khởi thờ ơ nói: “Trữ quân sắp đăng cơ rồi, Lã tặc tính mưu phản…”
Luồng sét giữa trời quang đầu tiên ầm ầm kéo tới.
Hạo Nhiên kinh hãi nói: “Trữ quân…mười sáu…mười sáu tuổi rồi?” Hạo Nhiên suýt nữa quên khuấy chuyện này.
Bạch Khởi lại lắc la lắc lư nói: “Họ hàng bên mẹ của Thái hậu vào Hàm Dương rồi…Vương quý nhân kia chua ngoa thấy sợ”
Tiếng sét thứ hai nổ đùng đùng.
Hạo Nhiên: “Tại sao? Nàng ta tính mang lớn bé trong nhà tới Hàm Dương ư?”
Bạch Khởi ra chiều nghiêm túc nói: “Người tới rất nhiều, Trữ quân không vui, thái hậu cũng muốn mưu phản”
Tiếng sấm thứ ba tiếp nối.
Bạch Khởi trèo một mạch lên hơn ba ngàn bậc thang, mồ hôi đầm đìa chạy lên đỉnh núi, cùng Tử Tân liếc nhau một cái.
Tử Tân nói: “Ngươi về đi, Hạo Nhiên. Chuyện mà Cô đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi”
Hạo Nhiên xông lên trước nói: “Chờ đã!”
Tử Tân trở tay tung một chưởng, Bạch Khởi chợt thét to, Hạo Nhiên nghênh đón chưởng phong mạnh mẽ, bị đẩy đột ngột, ngã ra phía sau.
Bạch Khởi vội đưa tay đỡ Hạo Nhiên, quát: ‘Tử Tân!”
Tử Tân quay lưng đi vào trong thần điện Hiên Viên, đại môn tối mịt của thần điện như cái mồm khổng lồ của con quái thú tàn nhẫn cười nhạo Hạo Nhiên.
“Đi thôi, Hạo Nhiên” Bạch Khởi nói.
Hạo Nhiên tránh khỏi Bạch Khởi, lửa giận bùng cháy dữ dội, bỏ xuống núi.
Hạo Nhiên im lặng đến phát sợ, lời nói của Tử Tân và Đông Hoàng tựa như hai đầu cán cân, khiến y do dự dao động, khó lòng lựa chọn, từng lời của Tử Tân dường như đều là sự thật, trái lại chuyện Đông Hoàng nói với mình có rất nhiều nghi điểm. Lần trước trên hành trình gặp ai, nói gì cũng đều liên quan tới nội tình của thập thần khí, các thượng tiên chỉ bàn về hai trận Hư không và Đánh mất, nhưng dường như không hề biết về “Hoàn đạo vu thiên” mà Đông Hoàng nói.
Đang suy nghĩ thì chợt Bạch Khởi kéo mạnh Hạo Nhiên, kêu: “Coi chừng!”
Hạo Nhiên mới hồi thần lại, đưa mắt trông xuống dưới núi: “Sao thế?!”
Lúc này dưới chân núi Thủ Dương, trong tầm mắt toàn là cơ quan ốc dầy đặc, chỉ sợ có gần vạn cỗ.
Mộc long, diều hâu máy bay lượn quanh quẩn trên không trung, binh khí máy cuồn cuộn chẳng biết tới tự khi nào, chúng ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây kín Thủ Dương sơn.
Bạch Khởi nói: “Nơi này gần Hàn, Hàn Mặc phát giác ra gì bất thường rồi sao?”
Hạo Nhiên nghi hoặc đánh giá hơn vạn bệ cơ quan bên dưới chân núi: “Sao lại vừa khéo như vậy?”
Hạo Nhiên không biết rằng, trước đó Xi Vưu bố trí ngũ sắc thần quang quanh Thủ Dương sơn, mục đích là ngăn không cho Hàn Mặc tấn công lên.
Lúc tới Hạo Nhiên đã một kích phá hủy thành lũy thần quang, giờ hắc hỏa thấy có cơ hội, bèn xua cả vạn cơ quan ốc lên đây, dùng vô số cường nỏ hung hãn công núi.
Hạo Nhiên và Bạch Khởi đưa mắt nhìn cơ quan ốc như bầy châu chấu tràn lên núi, hoàn toàn không biết cuộc tranh đoạt thân thể Thần binh giữa song hồn thiên, địa của Xi Vưu đã tới lúc nguy ngập.
Đây lại là một lần so tài giữa huyết vụ và hắc hỏa, tượng trưng cho song hồn thiện ác của Xi Vưu, mà lần trước, là ở chiến trường Trục Lộc.