Chiến Thất Quốc

Chương 33 : Song hồn tương đấu

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Từ Phúc khôi phục chân thân, ánh mắt đờ đẫn không có tiêu điểm, chẳng biết đang nhìn về hướng nào.



Tử Tân vỗ vỗ vai Từ Phúc, gọi: “Lão đệ, Từ Phúc lão đệ”



Tử Tân đưa tay giữ đầu Từ Phúc lắc trái lắc phải, Từ Phúc phun phèo phèo ra một chùm bong bóng nước bọt.



“…”



Tử Tân dở khóc dở cười, nói: “Binh chủ, tính sao giờ? Không Động ấn…”



Trên điện Hiên Viên, nơi vốn là pho tượng Hoàng Đế mạ vàng nay trở nên đỏ như máu, đã bị Xi Vưu nhập thể. Xi Vưu nói: “Không biết”



Tử Tân sải bước ra ngoài điện, nhìn xuống núi một cái, cơ quan gỗ đá đã leo lên sườn núi như bầy mối, ở không trung xa xa là diều hâu máy và rồng gỗ chao lượn, nhưng chúng không dám tới gần, chỉ tuần tra quanh quẩn.



Tử Tân nói: “Nguy rồi, Không Động ấn bị thiếu mất một góc, Ngũ sắc thần quang đã bị Hạo Nhiên phá, hiện Địa hồn đang tấn công lên núi, phải làm sao đây?”



Xi Vưu thở dài: “Ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn tính không ra Tam Thanh lại nhúng tay vào”



Xi Vưu vốn đã nghị định với hai người Tử Tân và Từ Phúc rằng, cứ để cơ quan Mặc gia vào núi, rồi dùng Ngũ sắc thần quang và Không Động ấn tạo nên vách chắn, cản trở từng nhóm cơ quan, sau đó Xi Vưu sẽ chậm rãi hấp thụ hắc hỏa, một kế hoạch hoàn mỹ, từ đó Địa hồn sẽ không còn áp chế được ma thần này nữa. Nhưng lúc này vách chắn đã bị hủy hết, Từ Phúc lại trở nên ngơ ngơ ngáo ngáo, bản thân Thiên hồn trái lại lâm vào nguy hiểm khôn cùng, chỉ sợ khi đám cơ quan tấn công lên Thủ Dương sơn, hắc hỏa Địa hồn hiện thân, ác chiến xong một trận sẽ hấp thụ luôn huyết vụ Thiên hồn.



Tử Tân nói: “Hai món gương, đàn có dùng được không? Phục Hi cầm có thể khống chế nhân tâm, cơ quan nhà…”



Xi Vưu đáp bằng giọng khàn khàn: “Vô dụng, giờ hơn vạn bệ cơ quan đều do hắc hỏa thao túng, sẽ không để lộ sơ hở”



Tử Tân không biết làm sao, bèn nắm cổ áo Từ Phúc, hét vào tai hắn: “Từ Phúc lão đệ!!”



Hai mắt Từ Phúc hóa thành khoanh nhang muỗi xoay vòng vòng, Tử Tân lắc mạnh, nói: “Tỉnh dậy! Đừng ngủ ngủ nữa!” Đoạn tát nhẹ hắn một cái.



Đột nhiên Từ Phúc há miệng la “Oa” một tiếng, hù Tử Tân hết hồn, kế tiếp kêu oa oa om sòm, ngã thẳng ra phía sau.



Cơ quan nhà nhấp nhô như châu chấu, từ bốn phương tám hướng bao vây Thủ Dương sơn.



Hạo Nhiên và Bạch Khởi ở dưới núi nhìn mà kinh tâm động phách, Hạo Nhiên trầm giọng nói: “Thủy Kính muốn làm gì vậy?”



Bạch Khởi mờ mịt lắc đầu, Hạo Nhiên đang do dự có nên lên lại Thủ Dương sơn hay không, chợt nghe một tiếng gầm đinh tai nhức óc, Hiên Viên điện vỡ thành bụi phấn, pho tượng màu đỏ sậm tay cầm đại kiếm kim sắc lao ra đỉnh núi!



“Hoàng…Hoàng Đế?!” Bạch Khởi kinh hãi nói.



Hạo Nhiên nói: “Là Xi Vưu!”



Xi Vưu cầm kiếm ngang ngực, kim quang sáng chói, vung ra một nhát, cơ quan nhà lập tức đổ nát như cành khô.



Xi Vưu vừa dùng Hiên Viên kiếm, cả trận doanh chính tà liền đảo ngược tình thế…Hạo Nhiên thực sự dở khóc dở cười, y kéo Bạch Khởi nấp ra sau cây, chỉ thấy mỗi lần tượng Hiên Viên giơ tay nhấc chân, kiếm quang bay tới đều là trận thế rung chuyển đất trời, đại địa phía xa chấn động từng trận, trên đỉnh núi lại có vô số đá tảng lăn xuống!



“Lát nữa hắc hỏa xuất chiến, ắt sẽ xông tới triền đấu với ta, ngươi phải cố chống chọi”
Bạch Khởi kéo Hạo Nhiên hốt hoảng bỏ chạy, Thần Nông đỉnh lăn lộn đứng dậy, ba chân tiếp đất, cái chân thanh đồng tung ra, cư nhiên trở thành vật sống, nó sải bước như sao băng đuổi theo Hạo Nhiên!



“Ta đã nói…”



“#%^*&…[email protected]”



Hạo Nhiên chỉ cảm thấy thở không ra hơi, Bạch Khởi ôm Hạo Nhiên liều mạng bỏ chạy, sau lưng là một cái đỉnh quái gỡ to bằng tòa nhà đuổi riết theo, Bạch Khởi vọt vào rừng cây, Thần Nông đỉnh tung mình nhảy lên, đè ngã vô số cây cối, kêu ầm ầm như xe lu lao vào theo.



“Thả ta…xuống!” Hạo Nhiên nói: “Đó nhất định là Thần Nông đỉnh! Ta biết rồi, chính là một nửa hồn phách khác của Xi Vưu! Sư phụ đã từng nói qua!”



Bạch Khởi: “Không được! Đấu không lại con yêu nghiệt đó đâu!”



Hạo Nhiên vùng vẫy không được, đành phải để mặc Bạch Khởi ôm mình nhảy vượt trong khe núi.



Đầu thú chợt há to mồm, bắn ra một thanh phi kiếm đen nhánh.



Bạch Khởi và Hạo Nhiên chạy tới bên vách núi, Bạch Khởi trầm giọng hét: “Bay đây!”



Bào mệ phấp phới, Bạch Khởi hóa thành một con diều xanh bay nghiêng khỏi vách núi, nhảy sang khe núi xa mấy trượng đối diện, thân ở giữa không trung, hắc kiếm bay tới bắn xuyên qua bên hông Bạch Khởi, đâm thấu vào bả vai Hạo Nhiên.



Hạo Nhiên lập tức phun ra một ngụm máu.



Bạch Khởi đáp xuống vách núi đối diện, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đỉnh thanh đồng gạt cây cối chắn đường ra, nó tới bên vách đá, ba chân lún xuống.



Bạch Khởi che vết thương bên hông, la: “Không xong! Nó sắp đuổi tới rồi!” Đoạn liều chết bảo vệ Hạo Nhiên chạy vào rừng cây.



Thần Nông đỉnh ngồi xổm tại chỗ, thân đỉnh khổng lồ từ từ bay lên, nhảy một cái xa mấy trượng.



Từ Phúc hai mắt tan rã từ vách đá đi ra, hiếu kỳ nhìn cự đỉnh đang bay qua kia một cái.



Đầu thú hít vào một hơi lãnh khí, vừa vặn đâm trúng Từ Phúc đứng trên mỏm đá.



Xung quanh Từ Phúc tỏa một quầng sáng xanh, dựng nên tấm chắn ngọc thạch kiên cố, Thần Nông đỉnh không đề phòng va vào món thần khí khác, nó kêu “Đông” một tiếng.



Hai chân đỉnh vốn đã giẫm lên vách đá, đầu thú kêu la ầm ĩ: “Không Động ấn?!”



Từ Phúc cười ngu ha ha, đưa tay đẩy nhẹ một cái.



“…”



Dưới chân Thần Nông đỉnh toàn là rêu xanh, nháy mắt trượt chân, bị cú bốn lạng đẩy ngàn cân này làm mất thăng bằng, té xuống vực sâu vạn trượng.



Từ Phúc xoay người hít hít mũi trong không khí, lần theo phương hướng của Hạo Nhiên và Bạch Khởi, tiếp tục mờ mịt tiến tới.