Chiến Thất Quốc
Chương 35 : Họa từ trong nhà
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Ung đô.
Tháng chạp đông giá rét, dưới mái hiên thành lâu treo đầy nhũ băng dài dài ngắn ngắn.
Lúc tại vị Chiêu Tương vương dời quốc đô đến Hàm Dương, giữ tông miếu Tần ở lại Ung. Khi chế độ Tam công Cửu khanh thành lập, Lao Ái được phong là “Phụng thường” – một trong Cửu khanh, chủ quản chuyện tế tự tông miếu.
Lao Ái dẫn gần trăm chủ sự của Tông sự ti trong thành, cùng hơn vạn quân Ung đô ra nghênh đón, mọi người ở cổng thành tung hô vạn tuế, thình lình dọa Từ Phúc hoảng hồn, kêu gào đòi xuống xe, bị Hạo Nhiên kéo giật lại.
Vương Tiễn dẫn đầu vào thành, kế tiếp là Doanh Chính và Lý Tư, sau tới Lã Bất Vi, cuối cùng mới là Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên dựa vào ô cửa ngắm nhìn bông tuyết trắng xóa ngoài thành, Kính hà đã kết thành một lớp băng thật dầy.
Từ sau đêm quay về Hàm Dương tới nay, đã ba tháng trời Hạo Nhiên không hé môi nửa lời với Doanh Chính, cũng chẳng thượng triều.
Bạch Khởi giữ chặt Từ Phúc ngơ ngơ ngáo ngáo không ngừng giãy dụa, như đăm chiêu nói: “Ngươi rời Hàm Dương mấy năm, đâu biết thế lực Lã Bất Vi lớn mạnh, sau khi phân Tam công xong, Ngự sử đại phu Phùng Cao sợ hắn uy hiếp, nên không dám nhiều lời. Lã Bất Vi lui tới Ung đô, cấu kết với Lao Ái, hình như bố trí thân tín, không biết muốn làm gì…Ngươi xem, dọc đường toàn là người của Lao Ái.”
Hạo Nhiên nói: “Lã Bất Vi đương nhiên là muốn mưu phản chứ còn muốn làm gì nữa. Ngươi không thấy Trữ quân và Lý Tư đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
Bạch Khởi mỉm cười nói: “Sao ngươi biết? Ta hoàn toàn chẳng biết gì cả”
Hạo Nhiên thở dài, nói: “Ta rời Tần quá lâu, nó tìm không thấy ta, còn có thể tìm ai hỏi? Chỉ có thể cầu trợ Lý Tư thôi, lịch sử chính là như vậy, ta bất quá cũng chỉ là một kẻ dư thừa, Chính nhi không có ta, vẫn làm được hoàng đế như thường”
Bạch Khởi nhịn không được nói: “Nếu ngươi trái lại trợ giúp hai người Lã Lao, thì sẽ thế nào?”
Hạo Nhiên bật cười, nói: “Nghe ngươi nói vậy, ta đây cũng có hứng thú, không bằng ta ngự kiếm đâm chết Trữ quân trước một bước, rồi xem xem chuyện sau đó thế nào?”
Bạch Khởi cuống quýt xua tay, chỉ xem đây là lời nói đùa, Hạo Nhiên giễu cợt: “Có con hồ ly kia áp chế, đoán chừng lần này cũng không gây nên đại họa gì đâu, chẳng qua không biết nàng ta và Lao Ái tính toán thế nào”
“Chung thái phó, Lao phụng thường cầu kiến” Ngự phu ngoài mã xa thông báo.
Hạo Nhiên nói: “Lên đi”
Rèm xe được vén lên, Lao Ái cúi người tiến vào, vóc người Lao Ái cao lớn, khi lên xe phải khom mình mới không bị đụng đầu, phối hợp cùng nụ cười anh tuấn kia, cũng chẳng biết vẻ khom lưng uốn gối này được bao nhiêu phần xuất phát từ lòng thành.
Hạo Nhiên kéo chặt áo lông, nhìn sang Lao Ái.
Lao Ái cười nói: “Hạ quan kiến quá thái phó, Chung thái phó rốt cuộc cũng trở về rồi”
Hạo Nhiên đáp: “Cảm phiền phụng thường khanh kéo rèm xe lại, cảm ơn”
Lao Ái ngượng ngùng xoay người kéo kín rèm che, nịnh nọt cười nói: “Cứ tưởng Thái phó là tiên nhân, không sợ giá rét, ngày tết ở Ung đô cực lạnh, để ta phân phó người đem lò lửa lên xe”
Hạo Nhiên lạnh nhạt nói: “Ta là dị loại trong tiên nhân, có tu luyện thêm mấy ngàn năm nữa cũng vẫn sợ lạnh”
Lao Ái đang muốn hàn huyên vài câu, nhưng Hạo Nhiên lại bảo: “Có gì cứ nói, đừng dong dài”
Lao Ái xấu hổ cười nói: “Thái hậu có lệnh…Sau khi thái phó tới Ung đô, xin bớt chút thời gian tới chỗ nàng ngồi chơi”
Hạo Nhiên khẽ gật đầu, nói: “Biết rồi”
Lao Ái nói xong, nhưng không xuống xe, nhịn không được lại quan sát Hạo Nhiên chốc lát, rồi cười nói: “Từ biệt mấy năm, thái phó vẫn không chút biến hóa, quả nhiên…”
Hạo Nhiên lạnh lùng không đáp, Lao Ái lại thổn thức: “…Người thành tiên quả nhiên dung nhan vĩnh cửu, đồng thọ cùng thiên địa…”
Hạo Nhiên không vui nói: “Lao phụng thường, ngươi thất lễ rồi”
Hạo Nhiên lắc lắc đầu: “Chưa từng nghĩ kỹ, có lẽ sẽ đi tìm Cơ Đan…Giờ ngẫm lại, vẫn là đồ đệ đó tốt”
“Sư phụ bị bức vào đường cùng, phải nương nhờ đồ đệ, chắc chỉ có ta là người đầu tiên” Hạo Nhiên cười khổ nói.
Chu Cơ lại cười nói: “Chính nhi…”
Lúc đó có một thân ảnh từ trong điện chạy ra, hít mạnh một hơi, rống lớn.
“A_____!”
Chu Cơ và Hạo Nhiên đồng thời ngừng câu chuyện, chỉ thấy nam tử nọ gục trong đống tuyết, lớn tiếng khóc ròng.
Hạo Nhiên nhận ra người đó chính là Doanh Chính, bèn im lặng, Doanh Chính vừa lăn vừa bò đứng dậy, rút bội kiếm bên hông ra, không thèm nhìn Hạo Nhiên và Chu Cơ bên cạnh, hắn gầm thét men theo con đường trong hoa viên liều mạng chạy.
Chu Cơ: “Chính nhi làm sao thế?”
Hạo Nhiên đáp: “Không sao đâu, bị ta chọc tức thôi, phỏng chừng trước đó ở trên điện uống rượu nhiều bứt rứt quá, nên lúc này mượn men say phát điên một hồi ấy mà…Ngươi không theo xem thế nào à?”
Chu Cơ bĩu môi: “Không rảnh để ý tới nó”
Hạo Nhiên: “Tốt xấu gì nó cũng là nhi tử ngươi”
Chu Cơ khinh thường nói: “Có phải do lão nương sinh ra đâu, lão nương đây mới không thèm sinh ra cái loại nhi tử hung ác ngang ngược như thế”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, không biết đối đáp thế nào, thầm nghĩ trước đây Chu Cơ chẳng phải tràn trề tình mẫu tử sao? Lúc nào cũng coi Doanh Chính như con ruột…Vậy mà hôm nay lại đối xử khác biệt thế…Chẳng lẽ…
Hạo Nhiên chấn động trong lòng, hỏi: “Hỉ Mị đâu? Gọi nàng tới cho ta hỏi chuyện chút”
Chu Cơ giống như đã sớm có phòng bị, đắc ý trả lời: “Ngươi muốn làm gì? Hỉ Mị Quý Nhân đều đi uống rượu với đám thân thích quan gia rồi”
Chỉ nghe câu này, Hạo Nhiên liền biết Chu Cơ có chuyện giấu diếm, không muốn mình đối mặt với Hỉ Mị, bằng không chuyện lén lút kia nhất định sẽ bị Hỉ Mị ngây thơ khờ khạo nói toạc ra.
Điều này càng chứng thực suy đoán của Hạo Nhiên, Hạo Nhiên gật gật đầu nói: “Còn muốn giấu tiếp, ngươi cùng Lao Ái sinh hai đứa con từ khi nào đấy?”
Hạo Nhiên vừa đoán trúng ngay, Chu Cơ tức khắc biến sắc.
Hạo Nhiên nói: “Ngươi đúng là chuyện gì cũng làm ra được”
Chu Cơ hoa dung thất sắc, một tay siết chặt ngực, Hạo Nhiên lại nói: “Thôi, giờ giấu chỗ nào? Ngươi nhớ phải giấu kỹ mới được”
Hai mắt Chu Cơ trợn trừng, thất thanh nói: “Thần lôi ngự kiếm chân quyết…Bùa phép ta bố trí…sao lại…Ai biết ngự kiếm! Hạo Nhiên! Tần quốc trừ ngươi ra còn ai biết_____!”
Hạo Nhiên nhíu mày khó hiểu, Chu Cơ kích động như bị thần kinh, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hạo Nhiên sợ hết hồn, vội tiến tới lấy tay đè lên lưng Chu Cơ, nói: “Đâu cần như vậy chứ! Ta có nói gì quá đáng đâu…Này, Hồ Tự! Thần lôi ngự kiếm chân quyết gì?”
Chu Cơ thét một tiếng thê lương: “Con ta_____!”
Tiếng thét đó giữa màn đêm vô cùng thê lương, Chu Cơ đẩy mạnh Hạo Nhiên ra, chạy theo phương hướng Doanh Chính rời đi.
Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Chu Cơ trượt chân trên nền tuyết, ngã đến vỡ đầu chảy máu, nhưng vẫn không ngừng gào khóc, vùng vẫy ngồi dậy, dốc sức chạy gấp, rốt cuộc cũng hiểu ra một chuyện:
Hướng Doanh Chính đi lúc trước, chính là tẩm cung của Chu Cơ.