Chiến Thất Quốc
Chương 37 : Quái khách viếng thăm
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Bên bờ Hoàng Hà, băng phủ vạn dặm.
Hồ Hỉ Mị ôm cửu vĩ hồ, cùng Vương Quý Nhân bước xuống xe tuyết.
Hạo Nhiên ngồi bên xe, nói: “Thực sự không đi cùng sao?”
Hồ Hỉ Mị lắc lắc đầu, cười nói: “Không, chúng ta đều là yêu mà, vốn không nên chen chúc một chỗ cùng phàm nhân, tránh cho khi không lại mang phiền phức vào người các ngươi…”
Hạo Nhiên ngẫm nghĩ, rồi nói: “Cũng tốt, các ngươi cứ hướng về phía đông, men theo Hoàng Hà đi tới tận cùng, ra biển chính là Bồng Lai…Nói thật có Triệu Công Minh chiếu cố, ta còn yên tâm một chút, chứ lúc này ta không có pháp lực, trông nom cả một đại gia đình như vậy cũng cam go”
Vương Quý Nhân lạnh lùng nói: “Lần nào gặp ngươi cũng chẳng có chuyện gì tốt, ngươi so với Lã Nhạc còn ôn thần hơn…”
Hạo Nhiên cười ha ha nói: “Ngươi thà đi tìm Triệu Công Minh cũng không chịu chen chúc cùng bọn ta sao?”
Vương Quý Nhân lại nói: “Đưa vật kia cho hắn đi”
Hỉ Mị cười dài buộc một sợi tơ mảnh lên tay Hạo Nhiên, nói: “Đây là dây đàn tỳ bà của tỷ tỷ, có chuyện gì thì hãy gọi chúng ta”
Hạo Nhiên suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu nói: “Cảm tạ”
Trong tam yêu tu vi mạnh nhất chính là cửu vĩ hồ, còn hai tiểu yêu Hồ Hỉ Mị và Vương Quý Nhân đoán chừng cũng chẳng thể giúp được gì, dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hạo Nhiên vẫn hết sức cảm động, y nói tiếp: “Quý Nhân, trước kia lấy nghiên mực đập ngươi…”
Vương Quý Nhân nói: “Thôi, chúng ta đi đây”
Thế là Hạo Nhiên, Bạch Khởi và ba tỷ muội mỗi người một ngã, Hạo Nhiên hướng về phía đông bắc, còn Vương Quý Nhân đi về phương đông, họ từ biệt nhau tại nơi mở rộng của chín khúc Hoàng Hà.
Đang độ rét đậm, muốn đi Yên, cần phải qua Tần Lĩnh trước, Hạo Nhiên không dám vượt Hàm Cốc quan rời Tần, đành phải đánh vòng qua nơi đóng trọng binh này, ven bờ thấy trong lòng chảo núi non trùng điệp đều là trọng binh dầy đặc, giữa quân doanh dựng lên một cây hắc kỳ khổng lồ đón gió tung bay, bên trên đề chữ “Dương”, Hạo Nhiên cau mày hỏi: “Kia là ai?”
Bạch Khởi từ trong chăn bông trên xe chui ra, nhìn thoáng qua, đáp: “Dương Đoan Hòa, Trữ quân…”
Hạo Nhiên: “Hiện phải gọi là đại vương rồi”
Bạch Khởi vuốt cằm nói: “Doanh Chính vạch ra kế hoạch, đầu xuân sau khi đăng cơ sẽ tấn công Hàn. Ngươi muốn tới Hàn quốc tìm Thần Nông đỉnh à?”
Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, rồi nói: “Không, đi Triệu quốc trước”
Một đường im lặng, ba người Hạo Nhiên, Bạch Khởi và Từ Phúc co cuộn trong lớp chăn bông thật dầy, mặc cho xe tuyết kéo về phía đông, mãi đến ngoài phòng tuyến tam huyện Thượng Đảng mới dừng cuộc hành trình.
Ngoài Thượng Đảng bố trí đầy quân đội như thiết dũng, có lẽ đã nhận được tin tức Doanh Chính sắp xua quân hướng đông. Triệu quốc như lâm đại địch, đường biên giới bị phong tỏa toàn bộ.
Bạch Khởi hỏi: “Bay qua hả? Ngươi bay qua nổi không, sợ dễ bị tên bắn”
Hạo Nhiên ranh mãnh cười một tiếng, nói: “Có Không Động ấn ở đây, sợ gì? Gọi tên ngốc đó tỉnh dậy”
Thái tử Đan khúm núm không dám đáp, Đồng tiên sinh quay đầu qua nói: “Cơ Đan, vị tráng sĩ này tên là gì?”
“…”
Thái tử Đan thấp giọng nói: “Điền Quang”
Thực khách nọ chính là thực khách cao cấp nhất của Cơ Đan, tên gọi Điền Quang, Điền Quang kết giao rất rộng rãi, mấy năm trước đầu nhập thái tử Đan, sau đó mang đến cho hắn một nhóm hiệp khách, mơ hồ hình thành nên phe phái của riêng mình.
Lúc này Điền Quang cau mày nói: “Cớ sao điện hạ không nhập tịch?”
Vẻ mặt thái tử Đan cổ quái, chỉ chỉ vào Đồng tiên sinh ở phía sau.
“???”
Chúng tân khách mụ mị cả đầu, chỉ nhìn thấy thái tử Đan chỉ chỉ vào vị trí trống không, rồi làm cái khẩu hình.
Điền Quang lại nói: “Ngồi a!”
Thái tử Đan càng thấy kỳ quái, rõ ràng tên quái nhân này đã chiếm mất chỗ mình rồi, ngồi làm sao?
Đồng tiên sinh nghiêng đầu qua, cười nói: “Bọn họ bảo ngươi ngồi lên đùi ta đấy”
“…”
Thái tử Đan tức khắc sợ muốn hồn phi phách tán, ngoại trừ mình thì chẳng ai nhìn thấy Đồng tiên sinh cả! Thái tử Đan run bần bật, một tay đè bội kiếm bên hông, suýt nữa đã gào lớn: “Quỷ a_____!”
Nhưng ngẫm lại, cảm thấy không đúng, nhìn thấy hắn không chỉ riêng mình mình, mà còn có tên quản sự kia nữa, huống hồ lúc nãy phủi thanh bào cho hắn còn sờ được thân thể, không phải quỷ.
Thái tử Đan hãy còn trầm tư, ánh mắt liếc sang diện cụ trên mặt Đồng tiên sinh.
Chúng môn khách càng nghi hoặc hơn, ca vũ dần ngừng, tất cả đều trông lên thái tử Đan mất hồn mất vía trước tịch.
“Điện hạ…ổn chứ?”
Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi thái tử Đan đã suy nghĩ xong, bèn cười nói: “Uống nhiều ngực khó chịu quá, muốn đứng một lát…” Nói xong giơ tay châm rượu cho Đồng tiên sinh, sức chú ý của mọi người trong phòng đều tập trung vào trước mặt thái tử Đan, chỉ thấy trên vị trí trống không, một chiếc chung lắc lắc lư lư bay lên.
Tất cả mọi người sững sờ, sau đó Điền Quang mới nói: “Điện…điện hạ đang làm ảo thuật hả?”
Thái tử Đan cười nói: “Không không, vị này là Đồng tiên sinh” Đoạn lại khẽ đẩy đẩy vai Đồng tiên sinh, thấp giọng cười nói: “Tiên sinh, Điền tráng sĩ hỏi ngươi kìa”
Đồng tiên sinh “Ừm” một tiếng, xoay đầu nhìn sang Điền Quang.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thái tử Đan nhanh như chớp đưa tay ra kéo diện cụ của Đồng tiên sinh xuống!