Chiến Thất Quốc

Chương 41 : Nhà ai nấy về

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm vốn không phải vật phàm, người bình thường chỉ cần tùy tiện phát động pháp bảo tiên nhân thôi thì nguyên khí toàn thân cũng có thể bị rút sạch, chứ đừng nói tới thần khí cấp cao khai thiên lập địa, thế mà Bạch Khởi lại dùng sức phát động?



Bạch Khởi phun máu tươi ồ ạt, chân khí toàn thân tan sạch, miễn cưỡng vùng vẫy bò dậy, trong tay hãy còn nắm chặt chân Thần Nông đỉnh.



Bạch Khởi đưa một tay che ngực, gian nan ngẩng đầu lên, trông về phía Tử Tân đang vội vã chạy tới.



Tử Tân dừng bước, hai người nhìn nhau.



Bạch Khởi động động môi, nói: “Tuy ta không sánh bằng tiên nhân các ngươi, nhưng cũng có thể…”



Chiếc chuông ngọc trên mặt đất nọ thu lại hào quang ôn nhuận, Hạo Nhiên thở hắt ra, Bạch Khởi lập tức ngã xuống.



Hạo Nhiên vội đưa một tay ra ôm lấy eo Bạch Khởi, y nói với Tử Tân: “Sao nào? Muốn ngoan cố đoạt lại hay không?”



Tử Tân thoáng chốc xanh mét mặt mày, bình tĩnh mà nhìn Bạch Khởi.



Hạo Nhiên rống giận: “Dám cược dám thua! Hiện có muốn ngoan cố đoạt lại không?!”



Nếu Tử Tân cương quyết muốn đoạt, Bạch Khởi và Hạo Nhiên cũng không thể làm gì được hắn, nhưng Tử Tân chỉ thở dốc mấy hơi, cười lạnh gật gật đầu, hai tay nắm quyền không ngừng run rẩy, tỏ vẻ lời hứa đáng giá ngàn vàng, không tìm Hạo Nhiên và Bạch Khởi gây phiền nữa.



Tử Tân giơ ngang cánh tay vô ý thức phất một cái, có vẻ đã giận đến cực điểm, hắn xoay người bỏ đi dưới ánh nhìn chằm chằm của mấy vạn cặp mắt Mặc gia, Hạo Nhiên khép hai mắt lại, thở dài.



Nhưng ngay sau đó, vùng bình nguyên ngoài thành bỗng chấn động!



Mặc gia còn chưa kịp thu thập tàn binh, vô số người bèn quay đầu nhìn sang phía tây, nháy mắt đó, một đội quân dời non lấp biển xông ào vào bình nguyên ngoài thành Hàm Đan!



“Quân Tần_____!”



“Quân Tần tới rồi!”



“Xảy ra chuyện gì?! Sao bên Thượng Đảng không có quân báo?” Hạo Nhiên quát.



Trong thành truyền ra ba tiếng chuông khẩn cấp!



May thay đây chỉ là đội quân Tần tiên phong, cơ quan Mặc gia lập tức tràn vào Hàm Đan, vô số người thất kinh, binh lính trên tường thành cao bỏ chạy, tình cảnh hỗn loạn vô cùng!



“Mở cổng thành_____!” Trong thành có người quát: “Để Mặc gia vào!”



Lại có người hét lớn: “Quân Tần sắp tới rồi!”



Hạo Nhiên cố gắng khiêng Bạch Khởi lên, hô: “Từ Phúc_____!”




Cơ Đan hoàn toàn không chú ý đến cách xưng hô bưu hãn “Tên hoàng đế kia”, chỉ cảm thấy mụ mị cả đầu óc, Đồng tiên sinh giải thích: “Phàm vật muốn thông thiên, tất phải trải qua con đường tự giác ngộ, cho dù có là thần khí thiên địa cũng không ngoại lệ. Bao gồm cả hai vị sư phụ thần khí của ngươi”



Cơ Đan hiếu kỳ hỏi: “Tiên sinh đã khải linh chưa?”



Đồng tiên sinh ra chiều nghiêm túc gật gật đầu, Cơ Đan lại hỏi: “Khải linh thế nào?”



Đồng tiên sinh đáp: “Trong rừng Thất Bảo Đốc, ta ngồi tu đạo pháp, trăm ngày sau, một chiếc lá trúc rời cành, vào khoảnh khắc mở mắt ra, chiếc lá ấy nhẹ nhàng lướt qua trước mặt ta, thế là tâm soi tiếng trời, liền ngộ đạo”



Cơ Đan bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy ta cũng đi ngắm lá rơi”



Đồng tiên sinh cười nói: “Không hẳn thế, có người khải linh là do trời giúp, nhưng cũng có người phải trải qua con đường gian truân. Tỷ như Tử Tân, Binh chủ nọ vừa rót bất thế ma nguyên vào người hắn liền khải linh, chỉ tiếc lại là trọc khí”



Cơ Đan biến sắc: “Sư phụ Tử Tân làm sao rồi?”



Đồng tiên sinh lại tự lẩm bẩm: “Tỷ như Hạo Nhiên, từ nhỏ chưa từng nếm trải sự đời, Đông Hoàng chuông muốn khải linh phải gian nan lắm…Nói cho cùng, lão già Côn Bằng kia cũng không thành…”



Tiếng gõ cửa vang lên.



Cơ Đan đành phải ném xơ mướp đi mở cửa.



“Thái tử điện hạ” Điền Quang đứng ngoài cửa, khom người nói.



Thái Tử Đan ngửi ra được ý trầm trọng từ trong câu thoại, Điền Quang nói: “Tây Tần…”



Đồng tiên sinh lười biếng nói: “Tây Tần công phá Hàm Đan, Lý Mục suất quân về viện trợ…”



Điền Quang ngạc nhiên nhìn Đồng tiên sinh, nói: “Tin tức ngay cả đại vương cũng không biết, làm sao tiên sinh biết được?!”



Đồng tiên sinh bước ra bồn tắm, cả người ướt đẫm mà đứng đó, chỉ chỉ vào mớ vải bông xếp chồng một bên, thái tử Đan vội xoay người tới lấy, hầu hạ Đồng tiên sinh lau người, Đồng tiên sinh lại nói: “Lý Mục bôn ba ngàn dặm, từ Thượng Đảng trở về phòng thủ, sau đó thế nào?”



Vẻ mặt Điền Quang ngưng trọng, nói: “Thượng tướng quân Triệu quốc bị gán tội danh thông địch, bị ban một chung rượu độc ở ngoài thành”



“…” Thái tử Đan ngừng động tác.



Đồng tiên sinh nói tiếp: “Lại đổi tướng trước trận à? Bàng Noãn?”



Điền Quang đáp: “Phải”



Đồng tiên sinh ngẫm nghĩ, rồi nói: “Mọi người mau thu dọn của cải châu báu chạy đi thôi, Ngụy quốc mà phá thì sẽ tới lượt chúng ta ngay đấy”