Chiến Thất Quốc
Chương 44 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
VÒ NÁT HOA ĐÁNH CHÀNG
Kim Ngao đảo.
Văn Trọng mặc một thân trang phục tân lang, gương mặt lãnh khốc trướng đỏ bừng, trước ngực đeo một đóa hoa to đỏ chót, cùng nến đỏ lay động bốn phía tôn sắc cho nhau.
Thông Thiên cũng khoác trên người bộ quan phục tân lang gấm tằm, chúng đệ tử có chút choáng váng, không thể phân biệt được ai là tân lang, ai là tân nương, chỉ thấy giáo chủ cười dài không ngừng mời rượu, Văn Trọng đen mặt ngồi ở một bên. Chúng đệ tử vội vàng nào là vuốt mông ngựa rồi vuốt mông ngựa, nào là tâng bốc rồi tâng bốc, khi thì vạn năm hòa hợp, khi thì bạch đầu giai lão, tất cả đều tập trung hết lên người giáo chủ.
Rượu quá tam tuần, giáo chủ đã uống không ít, Văn Trọng cũng chếch choáng men say, gương mặt không còn đen như lúc nãy nữa, y lớn tiếng đi tới đi lui lôi kéo mọi người kính rượu.
Giáo chủ thấy Văn Trọng mà uống tiếp sẽ ngã, vội bóng gió kêu chúng đệ tử giải tán, phải động phòng rồi.
Dù có lá gan to bằng trời cũng không ai dám nháo động phòng giáo chủ, thế là các đệ tử nhao nhao lấy cớ rời đi, chỉ còn mỗi Quảng Thành Tử không thức thời cứ lải nha lải nhải với Văn Trọng hoài.
Quảng Thành Tử tụng, giáo chủ cũng tiến lên tụng thi với hắn, tụng chưa tới nửa khắc, Quảng Thành Tử hộc máu bỏ chạy, thế giới liền yên tĩnh, lúc này Văn Trọng mới say khướt ngã vào ngực Thông Thiên.
Văn Trọng mơ mơ màng màng than khổ quá khổ quá…Lén lén lút lút thành thân cái là được rồi, sư phụ còn bày biện phô trương vậy làm chi.
Thông Thiên giáo chủ tách ngón tay Văn Trọng ra, lấy chung rượu ném xuống đất, nhẹ phất tay áo, đèn đuốc trong cả điện lặng lẽ tắt lụi.
Trong bóng tối, quan phục tân lang rơi soạt trên mặt đất.
Sự ôn nhu ngàn vạn năm thổi quét tới, bao phủ thân thể trần trụi của hai người họ.
Đôi môi Thông Thiên ấm áp, chứa đựng vô số ký ức chợt thoáng hiện trong bao năm tháng. Dường như Văn Trọng đã từng hôn vô số lần, nhưng đêm nay vào khoảnh khắc khẽ chạm tay vào, vẫn tâm động dồn dập như cũ.
Ngón tay Văn Trọng men theo cổ Thông Thiên vuốt xuống, sờ đến xương quai xanh, sờ đến ***g ngực, y mở miệng thì thầm rằng sư phụ ta đến rồi đây, mấy năm nay vẫn luôn nhung nhớ người, đồ đệ không hiểu chuyện…
Văn Trọng dựa lưng vào tường, dùng tay vuốt ve qua lại, gương mặt ấy, sống mũi ấy loáng thoáng là người mà y thân quen lúc nhỏ, rồi dường như lại có chút phát nhiệt. Giữa những tiếng hít thở không nghe Thông Thiên đáp lời, động tác cọ tới cọ lui và cơn run rẩy từ chiếc cổ nóng hổi truyền khắp từng tấc da thịt toàn thân, Văn Trọng không nỡ, bèn tỉ mỉ hôn lên.
Ngón tay Thông Thiên vẫn lành lạnh như cũ, khi được chúng vuốt ve hạ thân, Văn Trọng cảm thấy thoải mái khác thường. Văn Trọng khẩn trương không biết làm sao, thân thể hùng vĩ hết sức căng thẳng, chốc lát sau y ôm lấy Thông Thiên, đè lên mình hắn.
Trong đêm trường chẳng biết từ đâu lóe lên một đốm sáng, nở rộ giữa đôi ánh mắt ngắm nhìn nhau của họ, trong từng đợt nhấp nhô Văn Trọng đối thị với Thông Thiên thật lâu, trong đồng tử là cả biển sao trời bao la, linh khí lấp lánh, Văn Trọng như phát điên mà hôn môi sư phụ, sau một trận run rẩy, *** chôn sâu trong cơ thể nóng bỏng lan tỏa.
Hôm sau Văn Trọng tỉnh giấc, thấy Thông Thiên đã thức tự khi nào, đang đứng dưới mái hiên bên ngoài phòng.
Thông Thiên trần trụi toàn thân, để lộ chiếc cổ trần, bả vai cân xứng, tấm lưng kiện mỹ cùng mắt cá chân sạch sẽ.
Thông Thiên cầm môt cái huyên cúi đầu thổi khúc gì đó, Văn Trọng nhìn đến nhập thần, cũng nghe đến nhập thần, y cứ thế lẳng lặng mà nhìn.
Ngoài phòng hoa đào bay lả tả, hóa thành vô số con bướm nhỏ lượn tới lượn lui. Thông Thiên thổi xong khúc nhạc, đôi mắt tan rã trông vào trong viện, thì thầm: đồ nhi, ngươi có nguyện ý cùng sư phụ bên nhau như vậy không?
Bên nhau đến khi thương hải tang điền, đến khi thiên băng địa liệt?
Cuộc sống của tiên nhân không như người phàm, một khi đã xác định tình cảm, thì chính là năm tháng đằng đẵng miên man, có hối hận không?
So với người nọ cô độc mà chết, thì cuộc sống dù nhàm chán, vẫn tốt hơn rất nhiều.
Văn Trọng cũng nghĩ như vậy, y quyết định sau này sẽ không cãi cọ nữa, chuyện gì y cũng sẽ nhịn.
Chưa được bao lâu, Thông Thiên lại đề nghị tới Bồng Lai chơi, sẵn tiện lấy nồi sạn bị Triệu Công Minh chôm về luôn, Văn Trọng vừa nghe liền xù lông, đánh chết cũng không chịu đi, thế là hai người lại gây gỗ.
Văn Trọng đánh chết cũng không chịu đi, Thông Thiên cũng muốn đánh chết Văn Trọng thật, sau nghĩ lại thôi bỏ đi, nhưng chuyện Triệu Công Minh cầu vẫn còn để trong lòng, dù gì cũng ăn cá đệ tử tặng rồi, không quản đâu được, vì thế tính lên Thủ Dương sơn làm mai.
Tuy Văn Trọng không ưa ba tỷ muội Đát Kỷ lắm, nhưng dù gì ba ả cũng tốt hơn Triệu Công Minh, quỷ mới biết tới Bồng Lai dạo một vòng, lấy được nồi sạn về rồi, trên mình có rớt thêm đống đồ nào nữa không, bởi nên dính tới Triệu Công Minh thì bất kể thế nào cũng không đi.
Tự dưng dư hơi tới đảo Bồng Lai, vô duyên vô cớ cúng tiền cho tên tặc tổ tông đó, giỡn chơi chắc.
Thông Thiên giáo chủ ở Hiên Viên điện trên Thủ Dương sơn uống chung trà, nói vài câu, khen Hỉ Mị trưởng thành rồi, khen Vương Quý Nhân biến thành người rồi, xinh đẹp mặn mà hơn biết bao nhiêu, rồi lại khen Đát Kỷ…Thực sự nghĩ không ra khen thế nào mới tốt, bèn thuận miệng nói y phục Đát Kỷ đẹp quá, khí chất ngày càng tuyệt vời.
Ba tỷ muội Đát Kỷ dùng ánh mắt như gặp quỷ mà nhìn Văn Trọng.
Thông Thiên vào đề chính, bắt đầu làm mai Triệu Công Minh cho Đát Kỷ.
Đát Kỷ mặc kệ, giết lão nương…giết tiện tỳ luôn đi, gả cho tên tặc thần đó? Ngày nào đó tới cái yếm cũng bị chôm mất thì biết đòi ai? Kiên quyết không lấy.
Hảo ý của giáo chủ Đát Kỷ rất cảm động, khóe mắt ẩm ướt, cái mũi lên men, giáo chủ lúc nào cũng băn khoăn cho hạnh phúc của chúng đệ tử, tốt hơn biết bao nhiêu so với lão già Nguyên Thủy Thiên Tôn chuyên cầm gậy đánh uyên ương kia.
Nhưng trong tình yêu luôn chú trọng việc chàng tình thiếp nguyện mà đúng không? Dẫu gì cũng đã là người…là yêu quái tám trăm tuổi rồi, chuyện hôn sự phải tự mình làm chủ, hơn nữa, yêu quái sống dai, chẳng biết lúc nào thì quy tây, rủi như sống tới mấy ngàn tuổi, sáng nào thức dậy cũng phải đối mặt với cái tên đầu trộm đuôi cướp kia, tới cái yếm cũng mất thì thực sự ấm ức lắm thay.
Giáo chủ nói cả nửa ngày, tới nỗi ê mông khô miệng, đột nhiên nghĩ có phải tại mình lải nhải nhiều quá nên bị ghét bỏ rồi chăng?
Giáo chủ có chút buồn bực, kỳ thực giáo chủ tôn trọng việc tự do yêu đương, chính giáo chủ cũng tự do yêu đương vậy, giả sử thiên đạo phối bừa mình cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, mình nhất định cũng không chịu, nỗi khổ của việc kết hôn cưỡng ép giáo chủ có thể sâu sắc hiểu được, có trách thì trách lẽ ra hôm đó mình không nên ăn cá Triệu Công Minh đưa tặng.
Của biếu là của lo, của cho là của nợ thật chẳng sai!
Khoan khoan, Nguyên Thủy Thiên Tôn? Giáo chủ chợt nhớ ra, giờ mà về chắc Nguyên Thủy Thiên Tôn chờ lâu quá tức tối bỏ đi rồi.
Giáo chủ rất vui vẻ, ngay cả lá cờ phướn rách nát thuận tay dán cũng quên cầm theo, uống trà xong liền cáo từ.
Giáo chủ và Văn Trọng hiên ngang về nhà.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn còn ngồi trong Bích Du cung, từ khi hai người họ hạ thế, ông ta vẫn chưa uống xong chung trà.
Kỳ quá vậy? Ở nhân gian hết mấy tháng rồi còn gì…Giáo chủ chợt nhớ ra, một năm ở dưới đất chỉ bằng có một ngày ở trên trời.
…
Giáo chủ bực mình chết được.
Quyển 5: NỮ OA THẠCH