Chiến Thất Quốc

Chương 50 : Danh hiệu thủy hoàng

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Ngàn vạn mũi tên lạc từ dưới chân núi bắn lên, Xi Vưu bị lực trùng kích của cơn mưa tên đánh lui về phía sau liên tục, lưới và dây thừng ào ào ném ra kéo ngã tượng Hoàng Đế khổng lồ, Xi Vưu rống giận một tiếng, đổ rầm xuống, hai mắt lóe ngọn lửa đỏ tươi, kế tiếp tắt lụi.



Dây thừng quấn lên quấn xuống, buộc chặt kim giáp cự nhân đang nằm dưới đất, Xi Vưu hơi vùng vẫy rồi không chống cự nữa, mặc cho đám phàm nhân như sâu bọ bận bịu trên người mình.



“Báo cáo Dương tướng quân! Trong điện không phát hiện hai vật gương đàn!”



Mông Điềm thầm rùng mình, nói: “Mau hồi bẩm đại vương!”



Mông Điềm còn chưa kịp sai người xuống núi thì vương xa của Doanh Chính đã men theo sơn đạo chầm chậm tiến tới, Dương Đoan Hòa nhảy vài bước xuống bậc thang, giơ tay cản vương xa: “Trên núi tình thế chưa rõ, xin đại vương tuyệt đối đừng dấn thân mạo hiểm”



Một người bước xuống vương xa, nói: “Đại vương…tình trạng không được khỏe mấy, kiên trì muốn lên núi. Xin Mông tướng quân đừng cản trở”



Nam tử nọ đối mặt Mông Điềm, giọng điệu tuy bình thản, nhưng tự toát ra một cổ uy nghiêm, không cho phép Dương Đoan Hòa kháng cự, vài tên thị vệ khiêng một cái giường gỗ nhỏ từ trên xe xuống, Doanh Chính môi tím đen nằm trên giường, nói: “Dương khanh, nhường đường…Cô sắp không được rồi…”



Toàn thân Mông Điềm lạnh như băng, rùng mình một cái, đành phải dẫn đầu mở đường, hộ tống Doanh Chính lên đỉnh núi Thủ Dương.



Cự tượng Hoàng Đế chẳng hề nhúc nhích, trên trán rỉ ra một tia huyết quang uốn lượn, nhẹ nhàng bay lên giữa không trung, tụ thành một con mắt nhìn xuống mặt đất.



Mấy tên phàm nhân khiêng một phàm nhân khác lên, khẽ khàng đặt giường gỗ xuống đất, Doanh Chính mở mắt ra nói: “Ngươi là…ai? Nói cho Cô biết. Ngươi cũng là tiên nhân?”



Nam tử nọ tiến lên một bước, chắn trước người Doanh Chính, cung kính nói: “Hồi đại vương, đây là tổ tiên của tộc loài người, tổ tiên chung của con cháu Hoa Hạ chúng ta, tượng Hoàng Đế Hiên Viên”



“Hiên Viên…” Doanh Chính thì thào.



Huyết nhãn khép lại, rồi lần nữa mở ra, dùng giọng khàn khàn nói: “Ngươi là nhân vương?”



Doanh Chính: “Ngài chính là vạn cổ hiền vương Hiên Viên?”



“Đúng vậy” Xi Vưu trâng tráo nói: “Ngươi có việc gì?”



Doanh Chính: “Ta tới cầu ngài một chuyện, giao Phục Hi cầm và gương Côn lôn cho ta…”



Xi Vưu hơi kinh ngạc, huyết nhãn liền phóng ra một luồng sáng, bao phủ Doanh Chính trong đó, chúng binh sĩ la ầm lên, nam tử đứng bên cạnh Doanh Chính vội cản đám người xung quanh: “Không được vô lễ!”



Trên núi dưới núi vạn người kinh hô, một làn huyết vụ tản ra, bọc lấy Doanh Chính, kế tiếp cuộn thành một quả cầu sương mù bay lơ lửng trên tượng thần Hiên Viên thị.



Trong huyễn cảnh hỗn độn.



“Đây là nơi nào?” Doanh Chính thở ra một hơi trọc khí nóng rực, sức lực dường như đang dần dần trở về thân thể mình.




Xi Vưu hờ hững không đáp, lát sau nói: “Ngươi hãy nhìn cặp mắt kia đi, đó chính là hồn Bàn Cổ, cột mốc của lịch sử, nhân gian thiên thu vạn đại đều phải tuân theo ý ông ta mà tiến bước”



Doanh Chính cau mày khó hiểu, chợt sống lưng dâng tràn một cơn rét buốt: “Hiên Viên thị, chúng ta cũng đang đứng dưới ánh nhìn của ông ta ư?”



“Bước tiến của lịch sử đều do ông ta sắp đặt ư?” Doanh Chính hít sâu vào một hơi: “Cô đăng cơ làm vương, thống nhất lục quốc cũng vậy?”



Xi Vưu đáp: “Hết thảy của ngươi, đều do ông ta ban cho”



“Đông Hoàng chuông chính là ánh mắt thiên địa, thực hiện chức trách ‘Thiên đạo vô vi’, nhưng sức mạnh của y quá nhỏ bé, thế thì có ích gì? Huống hồ nói tới thiên đạo, lại càng vô dục vô cầu, bỏ mặc vật vật sinh diệt, chẳng màng quan tâm…Là vương giả thiên địa mà không cai quản thì có khác nào cảnh không người thống trị?”



Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu Doanh Chính nảy sinh cảm giác hoang đường khó nói nên lời thế này, nhịn không được hỏi: “Mẹ ta…Chu Cơ và cha ta…mạng của bọn họ, đều đã được định trước?”



Xi Vưu đáp: “Phải, lịch sử không được phép sửa đổi, hay nói cách khác, ý của ‘Thủy thần’ không thể thay đổi”



“Đáng cười thay Đông Hoàng chuông vẫn cứ ngu ngơ không biết, chỉ khăng khăng cho rằng sức mạnh của một mình mình có thể đối kháng quỹ tích lịch sử”



“Không” Doanh Chính run rẩy nói: “Hạo Nhiên từng bảo, ‘Nhân’ không thể rối loạn, y từ hậu thế tới, biết ta sắp thành vương, nên mới nói cho ta biết…Chẳng lẽ không phải như thế?”



Xi Vưu cười nhạo: “Đương nhiên là vậy, nhưng tại sao ‘Nhân’ lại không thể sửa đổi? Là bởi đôi mắt này đã quy ước, bằng không nếu ngươi không thành vương, hậu thế đại loạn thì làm sao?”



Doanh Chính chợt hiểu ra gì đó, mình không hề được thời đại tuyển chọn, cũng không hề được Hạo Nhiên tuyển chọn, xét đến cùng, đều là do Bàn Cổ để cho mình làm vương.



Doanh Chính lẩm bẩm: “Cho nên y…vẫn chẳng hay biết gì, Hạo Nhiên cho rằng lịch sử mình nắm mới là thiên đạo, nhưng bất kể y có làm gì, đều vẫn bị đôi mắt ấy nghịch chuyển”



“Sau khi ngươi thành vương, Thần Châu quy về sự thống nhất của ngươi, lúc tế cửu thiên cửu địa, được xưng là ‘Thủy Hoàng’.



“Thủy Hoàng” Doanh Chính chợt cười lạnh: “Thiên tử được Thủy thần truyền ngôi?”



Tích tắc đó, huyễn cảnh hư không xung quanh Doanh Chính bắt đầu chấn động kịch liệt.



Kiếm quang chói mắt hợp thành biển điện sáng rực, cuốn thành một cơn lốc gầm thét giữa trời, chín thanh cự kiếm đủ màu sắc từ bốn phương tám hướng bay tới, hung hăng đâm xuyên qua tấm chắn của Xi Vưu.



Thủ Dương sơn bị gió lốc hủy thành bình địa.



Thông Thiên giáo chủ lơ lửng giữa trời, cầm kiếm từ xa chỉ về phía huyết nhãn trong quầng sáng kia, cất vang giọng nói chẳng chứa chút tình cảm:



“Binh chủ, mẹ ngươi kêu về nhà ăn cơm kìa”