Chiến Thiên

Chương 208 : Hạt nhân và ấn ký

Ngày đăng: 18:56 20/04/20


Nhẹ nhàng đẩy cửa đá. Trịnh Hạo Thiên đi vào trong thạch thất của mình.Hắn lấy ra toàn bộ những thứ mua được trong Vạn Bảo Hiên ra. Những tài liệu nhất giai và tài liệu nhị giai này tuy phẩm chất có khác nhau, nhưng kỳ thật vẫn là một loại vật phẩm.Ánh mắt đảo qua một lượt. Trịnh Hạo Thiên cuối cùng vẫn lựa chọn nhị giai phù lục trắng.Đối với hắn lúc này mà nói, vướng bận lớn nhất trong lòng không thể nghi ngờ chính là nhị giai ám hệ Tịnh Tẩy phù rồi.Nếu hắn không thể luyện chế ra phù lục này trước khi mấy người Dư Uy Hoa tấn chức nhị giai, thì tuyệt đối là một chuyện ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí.Cho nên, khi nhị giai tài liệu vừa tới tay, hắn liền lập tức bắt đầu thử nghiệm luyện chế.Thân thể khẽ rung lên vài cái, cả cơ thể cùng xương cốt hắn lập tức bành trướng lên, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con cuồng bạo hùng vương.Nếu như Văn Nhân Băng Oánh có thể đứng ở đây vào lúc này, đồng thời thấy được cảnh tượng này, chỉ sợ sẽ không tin nổi vào hai mắt mình nửa.Lấy linh bút ra. Trịnh Hạo Thiên thả Huân thạch vào trong Huyết Mặc Trấp, nhẹ nhàng khuấy đều. Một lát sau, bên trong Huyết Mặc Trấp đã xuất hiện một chút màu hoàng kim, dùng mắt thường gần như không thể phát hiện ra được.Cái miệng đỏ lòm như chậu máu của con gấu khẽ nhếch lên, giống như đã dự liệu từ trước, linh lực trong Huyết Mặc Trấp quả nhiên được tăng lên một chút.Tuy rằng một chút này thật sự rất nhỏ bé, nhưng một chút này lại là mấu chốt việc luyện chế một tấm phù lục có thành công hay không, hơn nửa phẩm chất của nó cũng liên quan chặt chẽ tới linh lực.Trịnh Hạo Thiên có thể luôn luôn chế luyện thành công siêu phẩm phù cùng chưa chắc đã không có một phần công lao của Huân thạch.Sau khi chuẩn bị xong xuôi toàn bộ. Trịnh Hạo Thiên lấy ra một khối linh thạch, nhẹ nhàng huyền phù trên linh bút. Dưới tác dụng của linh lực, khối linh thạch này giống như được khảm chặt vào hư không, không chút dao động.Tiếp đó, hắn bình tâm tình khí, toàn bộ tinh thần đều đồn vào trong nào vực.Ở đó, toàn bộ hai mươi luồng khí xoáy đang xoay tròn với một tốc độ thong thả, ổn định. Chúng giống như những con ong thợ cần mẫn, làm việc miệt mài không oán không than.Khi ý thức tinh thần Trịnh Hạo Thiên tập trung đến nơi này, đồng thời chăm chú nhìn vào khí xoáy, tinh thần hắn bỗng nhiên run lên.Bòi vì hắn cảm ứng được, ở trong mỗi một luồng khí xoáy đều đang nuôi dưỡng hai hạt nhân.Hạt nhân Đại Quang minh Thánh Linh pháp quyết cùng hạt nhân Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết. Hai mười luồng khí xoáy, chính là hai mươi hạt nhân quang minh và hai mươi hạt nhân hắc ám.Tất cả khí xoáy đều lấy hai hạt nhân làm trung tâm mà không ngừng xoay tròn, mà hai hạt nhân bên trong khí xoáy cùng thế hiện ra trạng thái vừa đối lập vừa hòa hợp, cực kỳ quỷ dị.Nhưng loại trạng thái này lại cùng khiến cho người ta có một thứ cảm giác hoàn mỹ đến cực điểm.Tinh thần Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn bị hai hạt nhân trong trung tâm hai mươi luồng khí xoáy này hấp dẫn. Hắn ẩn ước có một cảm giác, hai hạt nhân này đang không ngừng trợ giúp khí xoáy tích tụ lực lượng, một khi chúng tích tụ lực lượng tới mức độ nào đó, sẽ giống như một hạt nhân chân chính, bắt đầu sinh trưởng.Bất quá, chúng có thể phát triển đến mức độ nào thì chính hắn cùng không biết được.Ý niệm tinh thần nhẹ nhàng kéo dài ra, vươn tới tiếp xúc với những hạt nhân này.Trong nháy mắt, một cảm giác thân mật không cách nào hình dung được đột nhiên dáng lên trong lòng hắn, không hề có dấu hiệu báo trước.Lúc này, ý niệm tinh thần của hắn đã hòa vào hạt nhân thành một thể, hắn chính là hạt nhân, mà hạt nhân chính là hắn, không thể phân biệt rõ ràng.Trong thoáng chốc. Trịnh Hạo Thiên minh bạch ra rất nhiều thứ.Bốn mươi hạt nhân này chính là nơi tụ tập tinh hoa của Đại Quang minh Thánh Linh pháp quyết và Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết, cũng chính bởi vì hắn tu luyện, cho nên mới có thể ngưng tụ ra những hạt nhân vốn không tồn tại này.Mà trong lúc tinh thần của hắn thăm dò, đã lưu lại tinh thần lạc ấn của hắn bên trong hạt nhân.Từ nay về sau, vô luận những hạt nhân này có biến hóa thế nào cũng vẫn thuộc về hắn, bởi vì bên trong hạch tâm hạt nhân này chính là ấn ký của hắn.Cảm thụ được khí xoáy chuyển động, tinh thần Trịnh Hạo Thiên gần như đã chim đắm vào trong đó.Loại chuyển động của khí xoáy này chính là bí mật lớn nhất trong cơ thể linh khí sư, khi linh khí sư tu luyện bí quyết công pháp, cùng là tu luyện theo lộ tuyến định trước mà thôi, rất ít ngươi lại đi suy nghĩ, tại sao khí xoáy lại có đủ loại biến hóa thần kỳ như vậy.Loại ý nghĩ này đã vượt xa khỏi cực hạn tri thứ của linh khí sư, giống như một người bình thường căn bản không thể nào lý giải được đạo lý, vì sao trời lại mưa, mặt trời và mặt trăng lại luân phiên thay đổi. Vô luận bọn họ có suy nghĩ thế nào cùng không có khả năng chỉ dựa vào sức một người mà tìm ra được đáp án.Bất quá, vấn đề đầy tính huyền ảo như vậy, nếu thật sự là đi nghiên cứu, chắc chắn có thể có những phát hiện vô cùng tuyệt vời hắp dẫn, có thể làm cho người ta mê đắm, quên đi tất cả.Lúc này. Trịnh Hạo Thiên đang có một loại cảm giác như vậy.Hắn muốn quan sát biến hóa của khí xoáy, vĩnh viền không muốn thoát ra khỏi trạng thái này.Bởi vì bên trong chuyển động của khí xoáy, tựa hồ có ấn chứa đạo lý thiên địa nào đó, nếu như có thể ngộ được đạo lý này, thì hết thảy những thứ che khuất tầm mắt sẽ hóa thành hư không, khiến cho hắn có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bản chất sự vật.Ngay khi tinh thần hắn càng lúc càng chìm sâu, trong hai mươi luồng khí xoáy đột nhiên tỏa ra một loại lực lượng cường đại.Đây chính là biến cố do hạt nhân cảm ứng được nguy hiếm mà tạo ra. Hai mươi đạo quang mang khổng lồ lập tức tràn ngập khắp não vực, đánh thức tinh thần Trịnh Hạo Thiên.Hắn lập tỉnh lại, minh bạch mọi chuyện vừa phát sinh, trong lòng không khỏi thầm hô may mắn. Nếu như hắn thật sự đắm chìm vào đó, thì thật sự rất khó tự mình thoát khỏi trạng thái đó được, chỉ có cách chờ mấy người Cừu Hinh Dư phát giác ra không ồn, cứu tinh thần hắn thoát khỏi trạng thái đó thôi.Bất quá, điều kiện tiên quyết chính lấ, thân thể hắn phải chống đỡ được đến lúc đó mà không chết.Nên như trong vòng một tháng mà bọn họ không tới tìm hắn, phỏng chừng hắn đã biến thành một cái xác khô quắt rồi.Cố gắng thu liễm tâm thắn. Trịnh Hạo Thiên lúc này mới cảm nhận sâu sắc nguy hiếm của linh khí sư lúc tu luyện.Chuyện này đã cảnh báo hắn, sau này khi tu luyện, tuyệt đối không thể bởi vì lý do nào đó mà có chút phân tâm.Nhưng hắn nào biết, đó là bởi vì quang ám khí xoáy trong não vực hắn thật sự là quá đặc biệt, cho nên hắn mới có dư lực mà đi quan sát toàn bộ. Nếu đổi lại là những linh khí sư khác, cố gắng vận dụng khí xoáy còn không xong nửa là, làm sao có thời gian rảnh rồi đi nghiên cứu những thứ thâm ảo khó lường này.Trong đại Linh giới, mỗi người đều vì sinh tồn mà cố gắng.Có người phải cần mẫn, cố gắng hoàn thành hết công việc mới miễn cường có thể ăn no mặc ấm, người như vậy tuyệt đối chẳng hơi đầu mà đi lo lắng cái gì mà quốc gia đại sự, chính đàn biến đổi, cùng chẳng phát điên đi nghiên cứu một vấn đề cao thâm vớ vẫn nào đó.Đối với bọn hắn mà nói, làm sao có thể kiếm nhiều hơn một chút, làm cuộc sống mình tốt hơn mới là vắn để quan trọng nhất.Trừ Trịnh Hạo Thiên, phỏng chừng chẳng có linh khí sư thứ hai lại đi phức tạp hóa vấn đề như vậy.Sau khi hoàn toàn thu liễm tâm thần. Trịnh Hạo Thiên đột nhiên phát hiện trong khí xoáy có một điểm đặc biệt.Ở trong hai mươi luồng khí xoáy kia, trừ hai hạt nhân quang ám ra, còn có ấn ký của hai loại phù lục.Sinh Mệnh phù lục của quang minh hệ và Tịnh Tẩy phù của hắc ám hệ.Trước kia, khi hắn luyện chế hai loại phù lục này, mỗi một lần thành công, những ấn ký trong khí xoáy này đều rõ ràng hơn một chút. Hiên giờ, sau khi trải qua khí xoáy bạo liệt lần hai, số lượng đạt tới hai mươi luồng, những ấn ký này tựa như trời sinh đã sát nhập vào trong khí xoáy vậy, không thể nào xóa bỏ được.Trịnh Hạo Thiên trong lòng đại động, một ý niệm thập phần hoang đường đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.Từng sợi ý niệm tinh thần tiến vào khí xoáy, trong nháy mắt đã kết nối với tất cả ấn ký ám hệ Tịnh Tẩy phù.Trong hai mươi luồng khí xoáy, hai mươi cái ấn kỳ Tịnh Tẩy phù, thông qua ý niệm tinh thần của hắn, phóng ra một luồng linh lực khổng lồ đồng thời truyền vào trong linh bút.Ngay sau đó, cánh tay gấu của hắn bắt đầu động.Bút phong như đao, hạ bút như rồng bay phượng mua, trong giây lát đã hoàn thành...Khi Trịnh Hạo Thiên mở cặp mắt gầu to tướng của hắn ra, hắn kinh ngạc phát hiện, không ngờ mình không cảm giác thấy một chút áp lực nào.Khi hắn vẫn còn là nhất giai linh khí sư, muốn họa phù thì phải hóa thân thành gấu, bởi vì chỉ có yêu hóa biến thân, mới có thể khiến cho hắn thừa nhận được linh lực khổng lồ từ linh bút.Nhưng vào lúc này, khi hắn tinh thần ý thức của hắn trực tiếp tiến vào ấn ký phù lục trong khí xoáy điều động linh khí, luồng linh lực từ linh thạch phóng ra đối với hắn đã không còn áp lực gì đồng nói nửa.Hắn kinh hỉ buông cây linh bút xuống, nhìn tấm phù lục có thể nói là hoàn mỹ trước mắt, trong lòng kích động vạn phần, gần như chỉ muốn ngửa cổ thét dài một tiếng.Nhị giai Tịnh Tẩy phù. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTừ dao động linh lực tỏa ra trên tấm phù, đây tuyệt đối là nhị giai hắc ám Tịnh Tẩy phù.Hơn nửa khi hắn luyện chế nhị giai phù lục, không ngờ lại có một thứ cảm giác thoải mái không gì sánh được, giống như là nhắm mắt cũng có thể luyện chế ra một tấm phù hoàn mỹ vậy.Hắn hít sâu một hơi, thân thể rung lên một lúc, từ thân thể gấu biến trở về hình người.Tiếp đó hắn lại lấy ra một tấm nhị giại phù lục trắng khác, lại luyện chế một tấm Tịnh Tẩy phù mới giống như vừa rồi.Kểt quả vẫn y như cũ, khiến cho hắn rất vừa lòng, cho dù là lấy thân thể con người để luyện chế nhị giai phù lục, không ngờ cũng không hề xuất hiện chút trì trệ và đứng khựng nào.Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn minh bạch.Chỉ cần ấn ký hai phù lục trong não vực kia còn tồn tại thì sau này hắn có thể thoải mái mà luyện chế ra hai loại phù lục này một cách hoàn mỹ.Đột nhiên trong lòng hắn vừa động, nhớ tới lời Văn Nhân Băng Oánh nói với hắn.Chớp chớp mắt. Trịnh Hạo Thiên lại lấy ra một tấm nhất giai Sinh Mệnh phù trống.Hắn hạ bút như bay, ngòi bút lướt đi trên tấm phù lục trắng, toàn bộ quá trình đều cực kỳ lưu loát, liền lạc.Khi nhắc linh bút lên, cảm ứng tấm phù mới luyện chế thành một chút rồi đột nhiên phá lên cười....Tấm phù lục này không phải la siêu phẩm, mà là một tấm thượng phẩm phù lục. Đây thật sự là tấm phù lục đầu tiên do đích thân hắn luyện chế mà không phải là siêu phẩm phù lục (tất nhiên là trừ những tấm phù bị chế hỏng ra)Nhưng chính là bởi vì như thế mới khiến cho hắn hưng phấn, vui vẻ không thôi.Bởi vì từ nay về sau, hắn mới chân chính có thể nói là hoàn toàn nắm giữ phương pháp luyện chế hai loại phù lục này.Hơn nửa, càng quan trọng hơn là, hắn có thể quang minh chính đại đem những tấm phù lục này bán cho đệ tử trong môn rồi.Tuy rắng hắn vị tất cả đã để ý tới chút linh thạch này, nhưng đúng như lời Văn Nhân Băng Oánh nói, đối với môn phái của mình, dù sao cũng phải ưu ái hơn một chút...