Chiến Thiên
Chương 343 : Huyễn hóa Kim Cương
Ngày đăng: 18:57 20/04/20
Khi Trịnh Hạo Thiên điều khiển Độn Thiên Chu trở về thôn, bỗng nhiên nghe thay Hoắc Khánh Cương gầm lên giận dữ, liều mạng phóng tới, linh khí khoái kiếm trong tay lóe ra linh quang, hung hăng cắm vào lồng ngực viên nhân lục giai.Viên nhân gầm lên, hai tay đột nhiên mở ra, cư nhiên không lùi mà tiến, giống như muốn ôm chặt lấy Hoắc Khánh Cương vậy.Lấy lực lượng hắn, nếu thật sự ôm lấy Hoắc Khánh Cương, thì hậu quả nhất định không tưởng tượng nổi.Đột nhiên vào lúc này, quanh người Hoắc Khánh Cương đồng thời sáng lên, hai thuẫn bài đồng thời xuất hiện, tạo thành tấm chắn hình nửa vòng tròn, chắn quanh người hắn.Hai tấm thuẫn khổng lồ vờn quanh, ngăn trở cánh tay như lưỡi đao của viên nhân kia lại.Mà hai tấm thuẫn này tự nhiên là do hắn và Vương Vũ chia ra khống chế, hai người có thể phối hợp ăn ý như thế cũng là vượt xa dự liệu của Trịnh Hạo Thiên.Lực lượng khổng lồ từ linh khí tuôn trào, viên nhân chịu đau kiên trì, hung hăng đạp tới một cước, đá vào trên người Hoắc Khánh Cương.Kèm theo tiếng gào thét bi thương của viên nhân, Hoắc Khánh Cương cũng bị trúng một cước này.Bất quá, ở trên bầu trời quan sát cuộc chiến, Trịnh Hạo Thiên cũng không lo lắng, bởi vì lúc này trên người Hoắc Khánh Cương đã phủ thêm chiến giáp, mà trên chiến giáp lại lóe ra quang mang hoa lệ, rõ ràng là chân khí đã khởi động, hóa giải lực lượng của cước này.Hoắc Khánh Cương vừa lùi về phía sau, viên nhân thậm chí còn chưa kịp truy kích thì một đạo phi kiếm trên bầu trời phóng xuống. Chình là Vương Vũ tận dụng toàn lực, phóng thích ra linh khí, nặng nề đâm vào miệng vết thương của viên nhân.Nếu như mà viên nhân này còn hoàn hảo không bị tổn thương gì, thì lấy lực lượng linh khí của Vương Vũ cũng chưa chắn có thể đả thương hắn, nhưng mà hắn dưới một kích liều mạng đánh về Hoắc Khánh Cương đã bị trọng thương, lúc này đã khó chống cự được công kích của linh khí, mà bị linh khí giống như mũi tên bắn xuyên thấu bụng.Vô số máu tươi nhất thời đổ xuống, mà đồng thời theo dòng máu chảy ra này, lực lượng viên nhân cũng trở nên suy yếu hẳn.Hắn tựa hồ có dự cảm không ổn, mãnh liệt xoay người rống lớn một tiếng về thôn.Nhất thời, tòa thôn xóm cự đại này chạy ra vô số viên nhân.Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương cũng sợ hết hồn, bọn hắn ngưng thần đề phòng, nhưng chỉ chốc lát sau, bọn hắn liền dở khóc dở cười.Những viên nhân chạy ra này mặc dù số lượng đông đảo, nhưng mà trên người bọn chúng rõ ràng không có bất kỳ lực lượng dao động. Nói cách khác, bọn chúng căn bản cũng không đạt tới trình độ tu luyện giả.Hơn nữa, sau khi bọn chúng đi ra cũng không phải vì tham chiến, mà chạy trốn về bốn phương tám hướng.Hiển nhiên, con viên nhân lục giai này đã biết mình không thủ được nơi này, cho nên ha lệnh chia ra chạy trốn.Vương Vũ khẽ quát một tiếng, linh khí lần nữa đánh xuống, Hoắc Khánh Cương cũng không cam lòng yếu thế, ỷ vào phòng ngự chiến giáp trên người, cũng liều mạng trùng kích.Hai người bọn họ mặc dù chỉ có tu vi tứ giai, nhưng mà trang bị trên người quá mức cường đại, đều là linh khí thượng phẩm thậm chí là cực phẩm. Hơn nữa bọn hắn lại không tiếc chân khí và linh lực, dùng hết sức phóng ra uy năng tự nhiên là cường đại rồi.Chỉ trong chốc lát, viên nhân lục giai này tru lên một tiếng không cam lòng, như kim sơn ngọc trụ nặng nề ngã xuống.Giữa không trung, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hai người bọn họ liên thủ, hơn nữa một thân linh khí, nếu mà còn đánh không lại con viên nhân lục giai này, thì thật sự không còn gì để nói.Bất quá, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái là, viên nhân nơi đậy cơ hồ chỉ có hai tu luyện giả, một trong số đó còn là viên nhân vương tộc. Nguồn truyện: Truyện FULLBộ lạc lớn như vậy, số lượng tu luyện giả lại thật quá thưa thớt, đây tuyệt đối không bình thường.Vương Vũ thở dài một hơi, linh khí dưới chân chuyển động, bay về một phương hướng.Lấy tốc độ của hắn, muốn đuổi kịp viên nhân bình thường tuyệt đối là chuyện dễ dàng. Mà Hoắc Khánh Cương thì xâm nhập vào thôn, bắt đầu tìm kiếm chiến kỳ trong đó.Đương nhiên, lần này hắn cũng lộ vẻ cực kỳ thận trọng.Cái thôn này rất khác thường, làm cho hắn cảnh giác và lo lắng.Một khắc sau, một tòa thạch thất sụp đổ, Hoắc Khánh Cương ném chiến kỳ lên cao.Trịnh Hạo Thiên bắt lấy, linh lực đảo qua phía trên, quả nhiên không ngoài dự liệu, lực lượng mạnh mẽ quanh quẩn trên đó, cư nhiên vượt xa ba chiến kỳ trong tay hắn.Qua một lát nữa, phía xa quang mang chớp động, Vương Vũ đã bay trở về."Trịnh huynh, Hoắc huynh, ta đã hỏi rõ rồi." Vương Vũ nói sơ lược: "Thôn này vốn có hơn mười tu luyện giả Kim Cương. Nhưng mà tên Kim Cương vương tộc vừa đến, liền ra lệnh cho bọn hắn đi đến phương xa ngàn dặm tìm kiếm thứ gì đó. Cho nên trong thôn trừ viên nhân lục giai có đẳng cấp cao nhất, thì viên nhân còn lại đều rời đi."Trịnh Hạo Thiên cùng Hoắc Khánh Cương bây giờ mới hiểu rõ nguyên nhân, một thôn xóm lớn như thế, mà tu luyện giả lại ít như vậy.Lặng lẽ cười một tiếng, Hoắc Khánh Cương nói: "Kim Cương nhất tộc không giống với nhân tộc chúng ta, vương tộc bọn họ trong viên nhân bình thường có địa vị rất cao. Một tên Kim Cương nhất tộc lại đi tới một thôn xóm trong Tiểu Linh giới cấp thấp, hắc hắc, bất luận là tên kim cương vương tộc này có yêu cầu quá đáng gì, bọn họ cũng quyết không dám cự tuyệt."Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Vương huynh, kế tiếp chúng ta đi đâu?"Vương Vũ tâm tư chu đáo, làm việc cẩn thận.Cho nên sau khi hỏi những chuyện cần biết, tự nhiên cũng thuận tiện hỏi phương vị thôn xóm gần nhất.Song, Vương Vũ khẽ mỉm cười, nói: "Trịnh huynh, kế tiếp có hai lựa chọn." Hắn dừng lại một chút, nói: "Thứ nhất, chúng ta tiếp tục đi các thôn cướp chiến kỳ. Thứ hai, chúng ta đi về phía tây ngàn dặm, xem thử tên viên nhân kia đến tột cùng là giở trò quỷ gì."Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, nói: "Ngươi muốn tìm những tu sĩ viên nhân kia?"Tuy nói liệp sát tu sĩ viên nhân, hơn nữa thu hoạch yêu đan chúng cũng có phần thưởng chiến công. Nhưng mà phần thưởng này nếu so với chiến kỳ, thì không đáng là bao.Trịnh Hạo Thiên mặc dù cũng không trông cậy có thể đạt được đệ nhất chiến công, nhưng mà cũng không muốn bị tụt về phía sau.Khóe miệng Vương Vũ mỉm cười, nói: "Trịnh huynh, một Kim cương vương tộc mà lại đi tới tiểu linh giới dạng này, hơn nữa còn phái nhiều viên nhân như vậy đi sưu tầm đồ vật, ngươi không cảm thấy kỳ quái cùng động tâm sao?"Tâm tình Trịnh Hạo Thiên hơi động.Hắn chậm rãi gật đầu, nói: "Vương huynh, phụ cận có bao nhiêu thôn xóm lớn nhỏ?"Vương Vũ trầm giọng nói: "Trong nghìn dặm phụ cận cũng không còn thôn xóm loại này, bất quá thôn xóm lẻ tẻ cũng không ít."Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm mộ chút, nói: "Cường giả viên nhân còn có bao nhiêu lục giai?""Trịnh huynh, ngài quá coi trọng họ rồi. Cường giả lục giai, ngay cả Kim Cương nhất mạch cũng hiếm thấy. Vị viên nhân lục giai này mặc dù sinh ra trong bộ lạc, nhưng mà cũng là cung phụng của đại thành phương xa. Lần này, chẳng qua là tới phụng bồi cho viên nhân vương tộc thôi." Vương Vũ hơi buổn cười, nói: "Chỉ bằng vào địa phương nhỏ này, có thể xuất hiện tứ giai đã là rất giỏi rồi."Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, tuy nói Kim Cương nhất mạch tu luyện dễ dàng hơn so với nhân loại nhiều, nhưng chân chính có thành tựu cũng tương đối có hạn.Bất quá, nơi này nếu chỉ có cường giả tứ giai, thì hắn cũng yên lòng hơn."Vương huynh, Hoắc huynh, ta đi phía Tây xem một chút, các ngươi tiếp tục càn quét phụ cận đi. Nếu mà gặp phải đại địch, ngàn vạn lần đừng liều mạng."Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương ngạc nhiên, bất quá suy nghĩ một chút, bọn họ đều lần lượt gật đầu.Thật ra lấy thực lực hai người mà nói, đặc biệt trên người có linh khi cấp bậc như thế, thì trong ngàn dặm nơi đây tuyệt đối có thể hoành hoành bá đạo.Có Trịnh Hạo Thiên hay không cũng không có khác nhau quá lớn, nếu đã như vậy thì tách ra cũng là một lựa chọn tốt.Gật đầu về phía hai người một cái, Trịnh Hạo Thiên khẽ động, Độn Thiên Chu xẹt qua trên bầu trời tạo thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt đã biến mất.Nhìn phương hướng hắn rời đi, Hoắc Khánh Cương mới thở dài một tiếng, nói: "Vương huynh, lúc trước ta nghe ngươi nói, Trịnh sư đệ có thể liệp sát ngư nhân vương tộc thất giai, còn bán tín bán nghi, nhưng hiện tại ta tin rồi."Hai người bọn họ liên thủ, mất sức chín trâu hai hổ, mới có thể đánh gục tên viên nhân lục giai bình thường này, nhưng Trịnh Hạo Thiên chỉ trong thời gian ngắn đã chém giết một viên nhân vương tộc ngũ giai.Mặc dù bọn họ chém giết là lục giai, mà Trịnh Hạo Thiên chỉ là ngũ giai.Nhưng bọn họ đều biết, viên nhân lục giai chẳng qua là yêu thú bình thường mà thôi, nếu mà huyết mạch mỏng một chút, thậm chí ngay cả yêu thú bình thường cũng không được.Nhưng mà Kim Cương vương tộc thì bất đồng, chính là một trong Yêu Ma Tinh Quái Nhị Thập Tứ Thánh chân chính.Thực lực hai bên sai biệt tuyệt đối không chỉ dùng đẳng cấp mà so sánh được.Vương Vũ cười dài một tiếng, nói: "Trịnh huynh hắn cũng không phải người thường, chúng ta không cách nào so được." Dừng một chút, hắn nói: "Chúng ta vẫn là nhanh ra tay làm xong mọi chuyện một chút, chờ Trịnh huynh trở về rồi định lộ tuyến."Hoắc Khánh Cương gật mạnh đầu, nói: "Vậy đi…"Hắn thúc dục linh khí dưới chân, nhất thời hóa thành một đạo quang mang phá không bay về một hướng khác.Trịnh Hạo Thiên điều khiển Độn Thiên Chu phi hành được mấy trăm dặm liền chợt ngừng lại.Kể từ khi hắn đi tới Tiểu Linh giới này, chưa thấy được tung tích của những đồng môn khác. Bất quá chuyện này cũng rất bình thường, Tiểu Linh giới rộng lớn khôn cùng, mà nhân số cả Vạn Kiếm Tông thậm chí còn chưa tới bốn mươi vạn.Hơn nữa còn quan hệ đến truyền tống, muốn trong thời gian ngắn gặp được đồng môn xác xuất thật sự không lớn.Đảo mắt nhìn lướt qua bốn phía, Trịnh Hạo Thiên vỗ tay, chiếc chén tròng tròn bị hút trong khí xoáy tụ nhất thời bắt đầu thả ra một cổ lực lượng kỳ quái.Lực lượng này thuần túy Hắc Ám, có lẽ không cường đại bằng các bảo khí khác, nhưng mà rất thần bí khó lường.Dưới hướng dẫn của cỗ lực lượng này, thân thể Trịnh Hạo Thiên bắt đầu chậm rãi biến hóa.Bất quá chỉ trong chốc lát, bề ngoài hắn đã biến thành một viên nhân Kim Cương khổng lồ. Từ trên người phóng thích ra vô số tia sáng kim sắc, rõ ràng chính là một tên Kim Cương vương tộc.Há cái miệng đỏ tươi ra, viên nhân hài lòng cười một tiếng, tốc độ Độn Thiên Chu chợt nhanh lên, bay về phương hướng đã định.