Chiến Thiên
Chương 630 : Gặp gỡ
Ngày đăng: 19:00 20/04/20
"Lệ...."Trên bầu trời đột nhiên truyền tới một tiếng chim hót chói tai. Tiếp đó, một đạo hắc ảnh chợt xẹt qua bầu trời rồi mãnh liệt nhào xuống, lao về phía ba cường giả thập giai dị tộc.Ba vị cường giả thập giai dị tộc kia đầu tiên là cả kinh, nhưng khi linh quang trong con ngươi lóe lên, lập tức lại giận tới tím mặt.Bọn họ đều là cường giả thập giai sinh tồn, trong chiến trường thất xoáy mấy chục năm rồi. Từ lúc ban đầu có mười người kết thành tiểu đội, cho đến hiện giờ chỉ còn lại ba người thực lực cường hãn làm bạn với nhau, cũng có thể sinh sống thoải mái trong khu vực này.Ba người bọn họ liên thủ, cho dù là đụng phải đội ngũ có nhân số nhiều hơn, cũng tuyệt đối không phải úy kỵ.Vậy mà hiện giờ lại có một con đại bàng cửu giai dám chủ động tấn công bọn họ.Nếu như hiện giờ đang là ở trong không trung, bọn họ còn có thể kiêng kỵ vài phần, nhưng đây là trên mặt đất, cho nên bọn họ mới cảm thấy cực kỳ tức giận.Trên thân thể ba người cùng tỏa ra quang huy mãnh liệt. Đây là chiến giáp và thần binh chi quang trên người bọn hắn. Chỉ cần nhìn vầng quang mang lăng lệ là biết, ba gã cường giả thập giai này tuyệt đối không phải là có tiếng mà không có miếng."Ba...."Một cây roi mãnh liệt quất tới, tựa hồ muốn trói chặt con đại bàng ở giữa không trung. Chỉ cần hắn có thể giữ chân con đại bàng này một lát, thì hai tên đồng bọn hắn của sẽ có đủ loại thủ đoạn để làm thịt nó.Nhưng trong con ngươi đại bàng lại lóe lên một vẻ trào phúng.Hai cánh của nó đột nhiên vỗ mạnh một cái, toàn bộ thân hình lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, chợt gia tốc lao xuống.Tốc độ đại bàng vốn đã rất nhanh, lúc này lại được gia tốc thêm, lại càng nhanh đến mức khó tin.Chỉ trong nháy mắt, không ngờ đã xuyên thấu qua phong tỏa của trùng trùng tiên ảnh, đồng thời còn vọt tới trước mặt cường giả sử trường tiên trước khi hắn kịp phản ứng.Vị cường giả thập giai kia hét lớn một tiếng. Hắn quyết định thật nhanh, lập tức vứt bỏ trường tiên trong tay, cổ tay vừa lật, không ngờ đã lấy ra một thanh chủy thủ, đâm mạnh về phía con đại bàng.Nhưng vào giờ khắc này, từ trong đôi mắt của con đại bàng cũng lóe lên một đạo kim quang, đồng thời hung hăng bắn trúng mi tâm của người này.Lập tức, tất cả động tác của hắn đều cứng khựng lại, trên trán cũng có thêm một lỗ máu khủng bố, không ngừng túa ra máu tươi tanh nồng.Lực lượng sinh mệnh của cường giả dị tộc cường đại vô cùng. Tuy bị thương tổn nghiêm trọng như thế, nhưng vẫn không mất mạng đương trường. Nhưng một thân lực lượng của hắn cũng đã theo máu tươi mà ồ ạt biến mất, ngay cả thanh chủy thủ đâm ra cũng trở nên hữu khí vô lực.Con đại bàng vẫn không chịu tử bỏ ý đồ. Hai cặp vuốt của hắn cong lại như câu, hung hăng đâm sâu vào hai vai người này, hơi rung lên một cái, lập tức cắp lấy người này, dùng thân thể hắn chắn trước mặt hai người còn lại, cứ như vậy bay lên không trung.Hai vị cường giả thập giai còn lại sắc mặt đại biến. Tuy trong khoảnh khắc con đại bàng này đột nhiên tăng tốc, bọn họ đã biết tình huống không ổn rồi. Nhưng bọn họ như thế nào cũng không thể ngờ tới, con chim đại bàng này không ngờ lại cường hãn như thế. Bị con đại bàng này tập kích, đồng bạn của hắn thậm chí ngay cả một chút thời gian cũng không thể chống cự nổi.Đến khi bọn họ vung thần binh lên, thì con đại bàng đã dùng thân thể đồng bạn bọn hắn chắn trước người, khiến cho bọn họ kiêng kị mà không dám ra tay.Nhìn đại bàng phe phẩy hai cánh, giống như tướng quân đắc thắng trở về, khoe mình khoe mẩy, hai cường giả dị tộc này vừa kinh vừa sợ.Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, lại phát hiện trong con ngươi đối phương, không ngờ cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.Đại bàng lượn quanh một vòng, lợi trảo đã sớm đưa chân khí khổng lồ vào cơ thể cường giả dị tộc, hoàn toàn giam cầm thân thể hắn.Mắt thấy khí thế hai người còn lại từ mạnh chuyển sang yếu, đồng thời dần dần trở nên sợ hãi, con đại bàng huýt lớn một tiếng, hai móng giằng xé, lập tức xé nát tên cường giả dị tộc dưới chân.Trong cơn mưa máu tanh nồng, con đại bàng lại một lần nữa lao xuống.Hai vị cường giả thập giai còn lại sớm không còn vẻ kiêu ngạo như ban đầu. Trong lòng bọn hắn tràn ngập một nỗi sợ hãi khó hiểu. Bất quá kinh nghiệm chiến đấu của bọn hắn phong phú vô cùng, biết nếu phân tán mà chạy, thì chỉ e bất cứ ai cũng chẳng thoát được khỏi tay con hung cầm này. Cho nên chỉ có thể xốc lại tinh thần, tung hết thực lực bản thân, gắng gượng mà chống cự con chim đại bàng này mà thôi.Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tốc độ chân chính của đại bàng, cùng với đạo kim quang mãnh liệt bắn ra từ hai mắt của nó, bọn họ lại càng đề cao cảnh giác, cẩn thận phòng ngự.Bất quá, sau một kích đầu tiên lăng lệ, com chim đại bàng kia cũng không thay đổi phương pháp tấn công, mà cứ như vậy bay vòng trên không trung rồi tập kích, không ngừng tạo áp lực cho hai người này.Một lần, hai lần, ba lần....Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hai cường giả dị tộc đã bi ai phát hiện, lực lượng con đại bàng này phảng phất như vô cùng vô tận vậy. Mỗi một lần hắn tấn công so với lần trước lại càng hung mãnh hơn mấy phần. Hơn nữa, sau mỗi một lần tấn công, hắn đều tiến hành điều chỉnh, khiến cho bản thân có thể phát huy uy lực cường đại hơn nữa."AAA....."Một trong hai tên cường giả dị tộc rống lên một tiếng. Hắn cuối cùng cũng không chịu nổi, mặc kệ đồng bạn của mình, mà hốt hoảng bỏ chạy giống như phát điên. Đại bàng phát ra một tiếng tiếng hót tràn đầy vui mừng, hai cánh rung lên, lập tức đuổi theo.Tên còn lại cười khổ một tiếng. Tuy hắn biết, lần này tuyệt đối là lành ít dữ nhiều. Nhưng cũng không thể bó tay chịu trói được.Thân hình nhoáng lên một cái, đã quay ngược hướng mà tên đồng bạn bỏ chạy mà vội vã lao đi.Nhưng chỉ một khắc đồng hồ sau, trên bầu trời lại truyền đến một tiếng hót quen thuộc, khiến hắn hoàn toàn kinh hoàng và tuyệt vọng.※※※※Lâm Đình vừa thu hai cánh lại đã khôi phục bộ dáng nhân loại. Hắn nhanh chóng kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.Lúc này, hắn đã tách khỏi Dư Uy Hoa và Cừu Hinh Dư được hơn nửa ngày rồi.Sau khi ba người bọn họ chia tay, đều một mình tìm kiếm đối thủ trong chiến trường thất xoáy. Tuy làm như vậy thì rất nguy hiểm, nhưng bọn hắn vẫn không sợ hãi chút nào. Nguồn truyện: Truyện FULLBa cường giả siêu phẩm cửu giai, bản thân đều có thực lực khiêu chiến vượt cấp cường đại. Hơn nữa trên người bọn họ cũng có không ít bảo vật, đặc biệt là các loại phù triện cường đại, đủ để bọn họ thoải mái bảo vệ bản thân rồi.Sau khi chia tay, Lâm Đình đầu tiên là tìm những cường giả dị tộc hành tẩu một mình. Dần dần, hắn phát hiện ra, những cường giả dị tộc này đã không thể kích động nhiệt huyết của mình nữa, không thể khiến hắn cảm nhận được cảm giác sinh tử.Vì thế hắn chuyên môn tìm những nhóm có hai người, cho đến hiện giờ, hắn đã bắt đầu tìm nhóm cường giả ba người để động thủ.Một trận chiến hôm nay, khiến cho hắn càng hiểu rõ thêm về lực chiến đấu của mình, đặc biệt là ở phương diện tốc độ và Kim Quang thần mục lại có kinh nghiệm mới.Hắn tin tưởng, chỉ cần tiếp tục cố gắng như thế này, thì với tốc độ tiến bộ như vậy, chỉ trong vòng mấy năm là có thể trùng kích thập giai đỉnh phong.Đột nhiên sắc mặt hắn hơi đổi, trong con ngươi lóe lên kim quang, lạnh lùng quát: "Người nào, đi ra."Một tiếng cười quen thuộc vang lên: "Lâm Đình, Kim Quang thần mục quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay cả ta cũng không lừa được ngươi."Lâm Đình nghe xong, lập tức lộ vẻ vui mừng, nói: "Hạo Thiên, cuối cùng người cũng trở lại."Thân hình Trịnh Hạo Thiên lóe lên một cái, đã xuất hiện trước mặt đối phương. hắn mỉm cười, nói: "Lâm Đình chúc mừng chúc mừng. Uy Hoa và Hinh Dư đâu."Lâm Đình khẽ cười, nói: "Ba người chúng ta đã tách nhau ra, tự đi thí luyện rồi." Hắn khẽ đấm lên ngực Trịnh Hạo Thiên, nói: "Uy Hoa có nói, chúng ta nhất định sẽ tấn chức thập giai nhanh hơn ngươi. Ngươi cứ chờ mà xem."Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên cực kỳ cổ quái.Lâm Đình và hắn đã biết quá rõ về nhau, đối với nhất cử nhất động của hắn cũng biết rất tường tận. Sau khi thấy vẻ mặt của đối phương, không khỏi nao nao, nói: "Làm sao vậy?"Trịnh Hạo Thiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Lâm Đình, ngươi xem...."Trên người hắn lập tức dâng lên một cỗ khí tức nóng rực, cường liệt.Lâm Đình trong lòng khẽ động, linh quang trong con ngươi chợt lóe. Hắn trợn tròn hai mắt lên, nói: "Thập giai, không thể nào..."Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, nói: "Ngại quá, nguyện vọng của Uy Hoa e rằng phải thất bại rồi.""Hảo tiểu tử." Lâm Đình thở dài ra một hơi, cười khổ: "Ngươi làm thế nào mà được vậy?"Trịnh Hạo Thiên cũng không dấu diếm, đem câu chuyện xảy ra trong huyệt động kể lại một lượt. Bất quá, khi đề cập đến trứng phượng hoàng, hắn chỉ lướt qua, không để chuyện này lộ ra ngoài.Chỉ nói là hắn may mắn chiến được một chút tinh hoa do phượng hoàng lưu lại, cho nên mới may mắn đột phá thập giai.Đây cũng không phải là hắn muốn dấu giếm huynh đệ bằng hữu, mà là hắn sợ đám người Uy Hoa không kìm được tham niệm mà tới khiêu khích thứ đó.Trứng phượng hoàng, thứ này tuyệt đối là vật báu vô giá.Nhưng cái vật báu vô giá này lại có nguy hiểm trí mạng. Lúc trước, dưới sự thiêu đốt của phượng hoàng chi huyết, hắn có thể ù ù cạc cạc sống sót đã là may mắn lắm rồi.Trước khi nắm chắc, hắn tuyệt đối không muốn để huynh đệ mình phải đi mạo hiểm.Một khi đã vậy, thì tin tức này vẫn nên giấu giếm đi, không để cho bọn họ biết thì tốt hơn.Lâm Đình nghe xong mà nổi sóng trong lòng, rồi oán hận tên Tạp Phỉ Đặc của hỏa linh bộ tộc không thôi. Hắn không ngờ ngay từ đầu đã tính kế một lưới bắt hết Trịnh Hạo Thiên lẫn Hoàng.Nếu như trên người Trịnh Hạo Thiên không có chí bảo như Thủy Quang tráo thì việc này cát hung còn chưa rõ đâu.Dù sao, ngay cả Hoàng cũng chính miệng thừa nhận, lực lượng âm độc trong Bạo Liệt thạch chính là thủ đoạn tốt nhất, chuyên dùng để đối phó cường giả. May mà thủy có thể khắc hỏa. Những đám độc hỏa âm hiểm này gặp phải Thủy Quang tráo, coi như gặp phải khắc tinh, một chút uy lực cũng chẳng phát ra nổi.Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát rồi nói: "Lâm Đình, chúng ta đi tìm Dư Uy Hoa thôi." Hắn hơi dừng một chút rồi nói: "Các ngươi đã muốn thí luyện, vậy trừ ngươi ra, bọn họ tiến vào lòng đất, lấy địa ma bộ tộc luyện tập mới là lựa chọn tốt nhất."Lâm Đình ngây người, nghiêm túc cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng gật mạnh đầu. Hai người bọn họ cùng bay lên, hóa thành hai đạo thiểm điện, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa