Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

Chương 9 :

Ngày đăng: 13:34 18/04/20


Edit: Tiểu Viên



Beta: Thanh Thanh



Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Lục Tu Văn cuối cùng cũng từ trong mê man tỉnh lại.



Y đã hôn mê suốt ba ngày, tỉnh lại chỉ kịp nhìn Đoàn Lăng kêu Sư đệ” một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ. Đoàn Lăng vội vàng lôi Ngụy thần y đang ở trong viện nghịch tuyết lại đây, hối hắn bắt mạch cho Lục Tu Văn.



Ngụy thần y thần tình không kiên nhẫn, tùy ý dò xét mạch đập của y, “Ngươi là con vịt hả, dội nước bao nhiêu lần cũng không thấy đọng lại được một chút! Bệnh của y không thể trị được, thời điểm có thể tỉnh lại tự nhiên sẽ hồi tỉnh, nếu vẫn chưa thể tỉnh lại…”



Đoàn Lăng đưa mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kia so với những bông tuyết lớn ngoài kia còn lạnh hơn vài phần.



Ngụy thần y biết điều nuốt lại ý cũ, chuyển sang ý mới: “Ai da, nếu y đã tỉnh dậy một lần, bệnh tình hẳn sẽ chuyển biến tốt đẹp, chắc chắn sẽ tỉnh lại, chỉ có điều không biết là sớm hay muộn, đành chậm rãi chờ thôi.”



Đoàn Lăng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, như cũ ở bên giường túc trực. Hai tay của hắn cuốn băng thật dày, nếu không nhờ có Ngụy thần y y thuật cao minh, lại dùng kim sang dược tốt nhất chữa trị cho hắn, hai tay này đã sớm bị phế đi.



Ngày đó, hắn liều mạng tụ lại phần nội lực ít ỏi trong cơ thể, dùng tay không mà xuất chưởng, gắng hết sức tàn mới có thể đánh nát cửa đá. Bước vào mật thất, Đoàn Lăng suốt đời có lẽ cũng không thể quên cảnh tượng hắn nhìn thấy, thạch thất chật hẹp vương vãi máu tươi, mùi máu nồng đến gay mũi. Đỗ Phong nằm ngửa trên mặt đất, trên yết hầu có một vết cắt dài, hiển nhiên không sống nổi. Con mắt còn lại trợn trừng thật lớn, chính là chết không nhắm mắt. Lục Tu Văn không nhúc nhích ngã ngồi bên cạnh, toàn thân đều là miệng vết thương, hắc y trên người đều đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm, nhìn không ra là sống hay chết.



Tim Đoàn Lăng như muốn ngừng đập ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy thân ảnh kia. Chân như bị đóng đinh lại, hắn không có can đảm bước lên kiểm tra hơi thở của y.



Sau đó Ngụy thần y tiến vào, hô một tiếng: “Mật thất này có vấn đề rồi, mau ôm người ra ngoài.” Lúc này Đoàn Lăng mới hồi phục tinh thần, vội vàng bế Lục Tu Văn dậy, chạm đến cơ thể ấm áp của người nọ, cảm nhận được hô hấp mỏng manh của y, tim của hắn mới yên ổn đập trở lại.



Ngụy thần y coi như hảo tâm, thấy thương thế của Lục Tu Văn như vậy cũng không ép bọn hắn rời đi, ngược lại còn cho họ trụ trong khách phòng, dùng hoa kim châm cầm máu, lại kê đơn bốc thuốc, tốn không ít dược liệu quý báu.



Đoàn Lăng tất nhiên là liên tục nói lời cảm tạ.



Ngụy thần y cũng không khách khí, khoát khoát tay, “Ta là thấy tiểu tử họ Lục kia thuận mắt mới cứu mạng y, chẳng phải vì nể mặt ngươi, cảm tạ làm cái gì.”



Lúc sau Liễu Dật đem thi thể Đỗ Phong từ trong mật thất ra, Ngụy thần y quan sát một phen, ngạc nhiên thốt lên: “Lạ nhỉ, tên này là trúng độc rồi mới bị một đao cắt đứt yết hầu.”



“Trong mật thất có giấu độc dược?”



“Lấy đâu ra. Lúc vừa mở được mật thất ra, ta đã biết mùi hương kia vô cùng bất thường, chắc chắn là tiểu tử họ Lục giở trò quỷ. Chậc, nhưng thật sự bản lĩnh không tồi a.”



Lúc ấy trong mật thất chỉ có hai người Lục Tu Văn và Đỗ Phong, Đỗ Phong đương nhiên sẽ không tự mình cắt cổ tìm chết, kẻ ra tay giết hắn, tất nhiên chính là Lục Tu Văn. Nhưng khi đó Lục Tu Văn đã hấp hối, làm thế nào lại đánh bại được một Đỗ Phong võ công cao cường? Ngụy thần y thảo luận cùng Liễu Dật nửa ngày, cũng không đoán ra nội tình.



Đoàn Lăng thì không rảnh đến vậy, vẫn chăm chăm thủ hộ bên giường, chờ Lục Tu Văn tỉnh lại.



Lục Tu Văn bị thương rất nặng, trên người đầy vết roi tạm thời không nhắc tới, nguy hiểm nhất là vết thương trên vai, sâu đến mức thấy được cả xương, huyết nhục giảo lạn, giống như một lỗ thủng máu chảy đầm đìa.



Kiến thức rộng rãi như Ngụy thần y khi băng bó miệng vết thương cũng không nhịn được hít một ngụm lãnh khí, người bình thường bị thương như vậy đã sớm đau đến chết ngất, làm sao mà còn khả năng cầm đao giết người?



Y bị thương như vậy, đối với thân thể đã vốn ốm yếu là họa vô đơn chí, độc dược bị kích thích phát tác trước thời hạn, dù là thuốc hay châm cứu cũng không còn tích sự gì. Chiếu theo cách nói của Ngụy thần y, người này thậm chí có thể ngủ luôn không tỉnh lại.



Hiện giờ Lục Tu Văn rốt cuộc đã tỉnh, không thể nghi ngờ là tin tức tốt với Đoàn Lăng. Mấy ngày trước ác chiến, hắn bị thương không nhẹ, lại trông chừng y mấy đêm liền, thật sự đã buồn ngủ đến cực điểm. Giờ tâm đã yên, bất tri bất giác dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.



Chợp mắt một lúc đã đến nửa đêm, cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai bàn tay quấn kín vải trắng của hắn.



Nến trong phòng chưa tắt, Đoàn Lăng nhất thời mở to mắt, nhận ra tuấn nhan quen thuộc, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng đôi mắt đen vẫn phát sáng như thường, còn hơi hàm chứa ý cười.



“Lục Tu Văn…”



“Sư đệ,” Lục Tu Văn nhìn đôi tay hắn, “Tay ngươi sao lại bị thương.”



Vì cứu ngươi ra, đôi tay chút nữa đã bị phế bỏ loại chuyện như thế Đoàn Lăng đương nhiên sẽ không mở miệng, chỉ hàm hồ đáp lại: “Một chút tiểu thương mà thôi.”



Tiếp theo như sực nhớ ra, hắn liên thanh hỏi: “Vừa mới tỉnh dậy, ngươi muốn uống nước không? Hay ăn chút gì? Hay là ta đi tìm Ngụy tiền bối đến xem ngươi thế nào?”



Lục Tu Văn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: “Nửa đêm rồi, đánh thức người khác làm gì?”



“Nhưng thân thể của ngươi…”



“Thân thể của ta tốt thật rồi, chỉ là có chút khát.”



Đoàn Lăng vội đi tới bàn rót nước, hai tay hiện tại không quá linh hoạt nên phá lệ hành động thật cẩn thận.



Lục Tu Văn dựa vào tay hắn uống mấy ngụm nước, “Còn lâu trời mới sáng, sư đệ cũng nghỉ ngơi đi.”



“Ta vừa ngủ ban nãy rồi, hiện tại cũng không buồn ngủ, vừa lúc ở lại với ngươi.”



Lục Tu Văn cũng không miễn cưỡng, y nhìn quanh bốn phía: “Đây là nhà Ngụy tiền bối?”



“Ừm, thương thế của ngươi quá nặng, không thể chịu được sức ép. Ngụy tiền bối cho chúng ta mượn phòng khách, lại tận tâm tận lực chữa trị thương thế của ngươi, cái gì là hảo dược liệu đều đã dùng tới, ngay cả tiền khám cũng không nhận.”



“Bệnh của ta… Ngụy tiền bối nói thế nào?”



“Hắn nói…” Đoàn Lăng dừng một chút rồi nói nhanh, “Hắn đã nghĩ xong vài phương thuốc, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, thân thể ngươi sẽ có chuyển biến tốt.”



Công phu nói dối đã luyện đến trình độ mặt không đổi sắc, nhìn vào không lộ ra chút manh mối.



Lục Tu Văn “Ừm” một tiếng, trên mặt cũng không thể hiện gì, chẳng rõ là tin hay không tin, chỉ hỏi: “Ngày đó ngươi bị thương, cũng là Ngụy tiền bối chữa trị?”
Đoàn Lăng ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, chỉ vội vàng khoác tạm một kiện ngoại sam rồi chạy qua. Lúc này sắc trời vừa mới tỏ, một chút ánh sáng nhạt nhòa len qua cửa sổ chiếu vào. Khi Đoàn Lăng vừa đẩy cửa ra đã thấy Lục Tu Văn ngã ngồi trên mặt đất, trên người chỉ có một kiện áo đơn bạc, gương mặt lộ ra vẻ mờ mịt.



Đoạn Lăng vội xông tới bắt lấy tay y: “Làm sao vậy? Chất độc trên người ngươi phát tác?”



“Sư đệ…” Lục Tu Văn mở lớn hai mắt, biểu tình vừa rồi dần dần biến mất, “Không có việc gì, là ta vừa rồi nằm mơ, không cẩn thận mới té từ trên giường xuống.”



Y cũng nằm mơ? Mơ cái gì?



Đoàn Lăng không thể kiềm chế được, vừa đỡ Lục Tu Văn ngồi trở lại trên giường, vừa lúng túng: “Đêm qua, cái câu mà ngươi nói…”



“Hửm?”



“Ngươi nói người ngươi muốn tìm…”



“Không có người này.” Lục Tu Văn đáp thật nhanh, “Ta tìm không ra.”



Đoàn Lăng giật mình.



Lục Tu Văn nói tiếp: “Nhãn lực của sư đệ quả thực không tồi, nhưng đáng tiếc vẫn là nhầm một lần.”



Đoàn Lăng có chút không tin: “Khi nào?”



Lục Tu Văn cong cong khóe miệng, “Ngươi tự mình đoán xem.”



Đoàn Lăng không hiểu sao có chút mất mát.



Hắn còn tưởng rằng…



Ai, Lục Tu Văn cứ thích nói mập mờ như vậy, nên mới làm hắn hiểu lầm.



Đoàn Lăng không nói thêm câu nào, chỉ lẳng lặng giúp Lục Tu Văn đắp chăn cho kín. Hắn đang muốn rời đi, Lục Tu Văn lại gọi với lại: “Sư đệ, hiện tại là giờ nào?”



Đoạn Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Trời đã gần sáng, hẳn là giờ mẹo. Làm sao vậy?”



“Không có gì.” Đôi mắt đen không đáy của Lục Tu Văn thủy chung nhìn hắn, “Còn sớm, sư đệ ngủ thêm một chút đi.”



“Ừ, ngươi cũng vậy.”



Đoàn Lăng ngoài miệng nói vậy, nhưng khi về phòng cũng không ngủ được, đành mặc quần áo, đi ra viện luyện một bộ kiếm pháp.



Trái tim hắn vẫn đập dồn đập, trong đầu hình ảnh của giấc mộng đêm qua cứ lặp đi lặp lại.



Ở trong mộng, hắn không tránh đi nụ hôn của Lục Tu Văn.



Là vì cái gì?



Nỗi lòng rối như tơ vò, luyện kiếm xong, hắn không thể không quay về bồi Lục Tu Văn ăn điểm tâm. Cháo đương nhiên là hắn tự tay nấu, bất quá, hôm nay y ăn rất ít, chỉ vài hớp đã ném đũa, nói không muốn ăn nữa.



Đoàn Lăng cảm thấy rõ ràng có gì đó bất thường y lúc vui lúc buồn, nhất cử nhất động đều không giống mọi khi, nhưng đến tột cùng là khác ở chỗ nào, hắn lại không nói ra được.



Hắn lo lắng chất độc trong người Lục Tu Văn phát tác, còn cố ý nhờ Ngụy thần y lại đây kiểm tra, nhưng chỉ nhận được kết quả không đáng ngại.



Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, buổi chiều Đoàn Lăng giúp Ngụy thần y đi lấy dược liệu, khi về gặp Lục Tu Văn cũng như ngày thường, ngồi bên cửa sổ đọc sách, hắn liền thở phào một hơi. Dừng lại một chút liếc nhìn cuốn sách Lục Tu Văn đang xem, trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, tim như muốn đóng băng lại.



Cuốn sách trên tay Lục Tu Văn đặt ngược.



Nhưng y dường như không hề phát giác, còn thật sự cúi đầu yên yên ổn ổn xem quyển sách kia, cách một lát lại lật qua một tờ, cứ tiếp tục như vậy mà đọc sách.



Đoàn Lăng ngây người, cái gì nên hiểu đã hiểu được, hắn cố ý ẩn tàng tiếng bước chân, không một tiếng động đến sát cạnh Lục Tu Văn, khoát tay ngay trước mặt y.



Lục Tu Văn như trước không có động tĩnh, vẫn hết sức chuyên chú đọc sách.



Đoàn Lăng nhìn đôi mắt đen tuyền lấp lánh kia, trong lòng chua chát khổ sở, có điểm không thở nổi.



Khó trách y ngã từ trên giường xuống, khó trách y ném đũa đi… Y hành động gì cũng kì lạ, là vì muốn che dấu một bí mật.



Đoàn Lăng đứng cạnh nhìn y một hồi lâu mới lên tiếng: “Lục Tu Văn.”



Lục Tu Văn hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên, biểu tình quẫn bách cùng bối rối rất nhanh bị che lấp, y cười cười: “Sư đệ đến đây lúc nào vậy? Một chút âm thanh cũng không có?”



“Không phát ra âm thanh ngươi sẽ không biết ta đến sao?” Đoạn Lăng trầm giọng hỏi, “Mắt của ngươi… không nhìn thấy nữa?”



Lục Tu Văn im lặng, ánh mắt ngây ngẩn nhìn Đoàn Lăng. Ánh mắt kia tuy dừng ở trên người hắn, nhưng lại trống rỗng vô thần, cùng ngày trước khác biệt rất lớn.



Lục Tu Văn thở dài, đem cuốn sách cầm trong tay ném qua một bên, “Không ngờ bị ngươi phát hiện nhanh như vậy.”



“Khi nào thì bắt đầu?”



“Sáng hôm nay, tỉnh lại đã không thấy rõ thứ gì nên mới từ trên giường té xuống. Sau đó hỏi ngươi canh giờ, mới biết đã là sáng sớm.” Y rõ ràng nhìn không thấy, nhưng vẫn cố chấp hướng về phía Đoàn Lăng, mỉm cười, “Đáng tiếc, về sau không được ngắm dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của sư đệ nữa rồi.”