Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 20 :

Ngày đăng: 13:09 19/04/20


Editor: Tiểu Thảo

Beta: An Dung Ni



Hắn rốt cuộc là đang ầm ĩ cái gì?



Tần Vũ Phi có chút không hiểu Cố Anh Kiệt nghĩ gì.



Trai đẹp thì sao? Đẹp thì cô có thể ăn được không?



Nhưng mà, vừa rồi hắn, quả thực là quá đẹp trai.



Tim cô đến giờ vẫn còn đập thình thịch.



Ngồi một lát, trái tim có chiều hướng ổn định trở lại, sau đó Tần Vũ Phi bắt đầu luống cuống. Tên kia sẽ không cho là cô khó chịu không vui còn muốn xóa số điện thoại hắn, cho nên cố ý đối nghịch với cô sao? Phong độ của hắn đâu? Hắn không phải đối đãi với mọi người rất khách khí sao?



Tần Vũ Phi rất lo lắng, đến lúc cô về tới nhà trốn vào phòng rồi mà nó vẫn không biến mất.



Lần sau gặp lại nếu như em vẫn còn yêu anh, còn nhìn anh bằng ánh mắt này… Ánh mắt cô thế nào? Tần Vũ Phi ngồi trước bàn trang điểm nhìn chăm chú, trong gương là người phụ nữ có chút hoảng loạn, nhưng dường như lại có chút vui vẻ.



Cô đang vui cái gì? Cô không vui chút nào!



Tần Vũ Phi gõ đầu chính mình: “Được rồi, thế là đủ rồi! Stop!”



Mọi chuyện bây giờ đã kết thúc, cho dù lần sau tình cờ gặp lại, cô cần phải không có cảm giác gì đối với hắn. Cô nhảy lên giường, thở phào nhẹ nhõm. Dán mắt lên trần nhà nửa ngày, nhịn không được lấy điện thoại ra. Cô tìm tên Cố Anh Kiệt trong thông báo, không tìm thấy cái gì. Cô nhìn điện thoại một lúc lâu sau đó đặt xuống.



Cho nên nói, chiêu này nhất định có tác dụng. Hắn sẽ không nhắn tin, gọi điện cho cô, cô cũng sẽ không vì nhận được tin nhắn của hắn mà bối rối, cũng sẽ không nhìn tên của hắn ra sức đấu tranh muốn tìm một lý do để gọi cho hắn, vắt óc tìm đủ lý do để gọi điện thoại thật là ngu xuẩn hết mức.



Lần sau gặp lại… Nếu như lần sau vẫn còn có thể gặp mặt, cô nhất định sẽ không có cảm giác đối với hắn.



Tần Vũ Phi nhắm mắt, nhớ đến lời nói của Cố Anh Kiệt trước khi đi. Cô thở dài một tiếng, tên khốn kia, lại dám nói lời này, giả bộ trêu trai đẹp gì đó, cô thật sự không ăn cái loại này.


Tần Vũ Phi phất tay: “Đóng cửa văn phòng lại, cứ nói tôi ra ngoài các người không biết. Đến gõ cửa mới phát hiện tôi không ở đây.”



Thư ký vẻ mặt suy sụp, như thế có vẻ thư ký cô quá ngu xuẩn thất trách. Nhưng Tần Vũ Phi đã quyết định, bọn họ làm công cũng không có cách nào. Vì vậy Robert cầm máy tính của mình đi vào phòng họp, trước khi đi Tần Vũ Phi còn dặn dò cậu trong phòng họp tùy thời phải thông báo tình hình. “Nhìn xem nhà cung cấp kia có phải muốn bới móc khuyết điểm của chúng ta.” Tần Vũ Phi nói như vậy.



Robert đi. Cảm giác như bị lão đại ép buộc ra chiến trường chịu chết.



Vở kịch nhỏ:



Tác giả: Vũ Phi à, kỳ thực ngươi căn bản không cần sợ, cho dù ngươi đi họp, thấy Cố Anh Kiệt thì trừng hắn, hắn kinh sợ, khẳng định rắm cũng không dám phóng ra.



Tần Vũ Phi trừng.



Tác giả: Làm gì vậy? Dễ làm người khác thấy con ngươi rất lớn nha.



Tần Vũ Phi (trừng): Ta cho ngươi phê  bình anh ấy sao?



Tác giả: …



Tần Vũ Phi (trừng): Trước mặt ta nói anh ấy không tốt là muốn như thế nào?



Tác giả: …



Tần Vũ Phi: hừ!



Tác giả: Ngươi chờ môt chút, ta nhớ Cố Anh Kiệt tìm được không ít vũ khí rất vừa tay.



Tần Vũ Phi (trừng): Muốn thế nào?



Tác giả: Không, không, ta giúp hắn thu xếp một chút, chính là thu xếp một chút…