Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 45 :

Ngày đăng: 13:09 19/04/20


Cố Anh Kiệt ngồi vào bàn lớn trong phòng ăn Tần gia, lòng rất hồi hộp. Theo lý mà nói, anh đã từng trải qua trường hợp lớn hơn, đã từng thấy những vật cao cấp hơn của người khác, cảnh gia đình cùng nhau ăn tối như vậy hẳn là có thể ứng phó thành thạo, huống hồ trước khi đến anh còn dành thời gian xây dựng nền tảng tâm lý vững chắc như thế. Nhưng có một số chuyện không thể khác được, cho dù đã chuẩn bị rất kỹ, cũng sẽ vì quá để tâm mà căng thẳng.



Đúng vậy, vô cùng để tâm. Anh cấp bách mong muốn có thể để lại ấn tượng tốt trước Tần Văn Dịch. Tuy rằng đã sớm quen biết nhau, nhưng nếu có hình ảnh xấu gì bây giờ mới tỏ ra vẻ tốt thì đã muộn. Cố Anh Kiệt bỗng nhớ tới hình tượng “Lăng nhăng” của mình, lúc trước anh không chấp nhận việc bản thân đa tình đào hoa, nhưng bây giờ bị Tần Vũ Phi tẩy não thành công, anh cũng đã kiểm điểm thiếu sót này của mình, chỉ hy vọng với tư cách là gia trưởng, Tần Văn Dịch sẽ không tính toán tình sử trong quá khứ của anh, bây giờ anh thật sự một lòng một dạ với con gái của ông mà.



Cố Anh Kiệt cẩn thận ăn cơm, thầm quan sát biểu tình của Tần Văn Dịch. Nhưng vẻ mặt ông vẫn như cũ, không hề phát hiện ra điều gì bất thường, giống như người đàn ông trẻ tuổi đang cùng ăn cơm này không phải người bạn trai đầu tiên con gái đưa về nhà mà chỉ là bạn hợp tác làm ăn bình thường, hơi mang vẻ công việc xã giao. Trái lại bà Tần mỉm cười, vẫn luôn quan tâm Cố Anh Kiệt, bà rõ ràng có một vấn đề trong lòng nhưng không muốn hỏi.



Cố Anh Kiệt càng hồi hộp hơn, hai vị này mặt không biến sắc, thâm sâu khó lường, anh cũng không dám nói nhiều, sợ rằng càng nói càng sai, chỉ cố tỏ ra nhã nhặn khéo léo, đáng tiếc bạn gái Tần Vũ Phi liều mạng gắp thức ăn cho anh, chất vào bát một ngọn núi nhỏ, hoàn toàn hủy đi khí chất thanh cao của anh.



Cố Anh Kiệt hắng giọng nhìn qua Tần Vũ Phi, muốn ra hiệu cho cô không nên gắp nữa, đắp nặn hình tượng của bạn trai thành đồ tham ăn trước mặt ba mẹ rất thích hợp à?



Nhưng Tần Vũ Phi lại cười với anh, còn nhỏ giọng nói: “Anh phải ăn nhiều một chút, em cố ý bảo đầu bếp làm cho anh đấy, đều là món anh thích cả.”



Cô cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại như vậy, lòng Cố Anh Kiệt đều sắp tan thành nước rồi. Nữ vương khó chiều nhà anh cũng sẽ có lúc dịu dàng động lòng người thế sao, Cố Anh Kiệt bị dòng nước ấm này dẫn qua ngay lập tức mềm lòng, đồ thăm ăn thì đồ tham ăn, dù sao anh cũng sẽ không béo.



Tần Văn Dịch biết Cố Anh Kiệt căng thẳng, ông cũng không có ý định nói về chuyện tình cảm của con gái trên bàn cơm, thứ nhất là muốn để Cố Anh Kiệt ngon miệng, không định làm anh càng khách sáo, thứ hai là muốn Cố Anh Kiệt lo lắng khẩn trương, đừng tưởng con gái của Tần Văn Dịch này dễ theo đuổi, người làm cha như ông chắc chắn sẽ không để anh qua cửa dễ dàng như vậy, anh phải biết giác ngộ và chú ý mới tốt, ít nhất nếu sau này có chuyện gì anh sẽ nhớ đến sự nghiêm khắc của Tần Văn Dịch ông, cẩn thận mà chăm sóc con gái ông, tốt với nó.



Mà bà Tần cũng rất hiểu chồng, ông không lên tiếng ắt có mưu tính riêng, bà đượng nhiên sẽ phối hợp, cũng không nói nhiều, chỉ tán gẫu vài việc gia đình rồi bảo Cố Anh Kiệt ăn nhiều một chút, trao lại quyền “Bức cung” cho Tần Văn Dịch.



Vì vậy bữa cơm này mọi người chưa nhắc lời nào về chính sự, bầu không khí chỉ lung lay trò chuyện vài câu. Mà Cố Anh Kiệt bị Tần Vũ Phi dồn rất nhiều thức ăn, chỉ có thể vùi đầu khổ cực chiến đấu. Lòng Tần Vũ Phi tràn đầy vui vẻ hoàn toàn không để tâm đến bất kỳ chuyện nào khác. Cố Anh Kiệt vì cô mà đến, việc gặp cha mẹ kinh khủng như thế anh lại chủ động làm, cô cảm thấy vô cùng cảm động.



Cứ như vậy, không nghĩ đến, chàng hoàng tử thân mang giáp sắt cưỡi bạch mã vì công chúa yêu dấu mà tiến lên nghênh chiến cha mẹ, sau bữa cơm, chưa hoàn thành bất kỳ việc chính nào đã cơm no rượu say.



Lúc Cố Anh Kiệt đã vất vả ăn hết toàn bộ thức ăn mà Tần Vũ Phi gắp anh thấy chính mình đã không đứng dậy được nữa, nhưng chỉ trong tích tắc, vừa thấy ánh mắt mang ý cười của Tần Văn Dịch và bà Cố, anh liền cảm thấy có thể đứng lên được rồi, lưng thẳng tắp, sinh khí dồi dào.



Tần Văn Dịch bảo Cố Anh Kiệt đến phòng khách nghỉ ngơi một chút. Tần Vũ Phi hết sức phấn khởi cũng đi, còn kêu quản gia chuẩn bị một bàn hoa quả lớn.



“Cố Anh Kiệt, ăn trái cây đi.” Tần Vũ Phi cười vô cùng ngọt ngào, nhưng Cố Anh Kiệt lại muốn khóc, thật sự không thể giả vờ được nữa.



“Ăn đi.” Cô nói.



Tần Văn Dịch không nói lời nào, chỉ nhìn xem Cố Anh Kiệt giải quyết làm sao. Ông vẫn đang quan sát anh, lượng thức ăn con gái đã gắp có thể làm một con heo ăn no, cho nên Tần Văn Dịch thấy Cố Anh Kiệt ăn đến cuối cùng như vậy đã là rất cố gắng rồi. Nhưng cô con gái ngốc của ông chỉ biết cười ngây ngô, không hề biết săn sóc gì cả. Thật ra chỉ cần ông mở miệng là có thể giúp anh giải vây, nhưng ông không định làm thế.




Tác giả: Vũ Phi à, tôi nói cho cô biết việc này.



Tần Vũ Phi: Hôm nay tâm trạng tôi tốt, cho phép bà nói đấy.



Tác giả: Hôm nay tôi xem lịch trình phác thảo sự kiện, phát hiện ra sót lại sinh nhật của cô. Sau Tết Đoan Ngọ phải là sinh nhật cô trước rồi mới đến vụ hôm nay, nhưng tôi lại quên đánh dấu, vì vậy lúc viết để sót mất rồi.



Tần Vũ Phi: ….., bà đang nói, bà quên sinh nhật đầu tiên của tôi sau khi quen Cố Anh Kiệt? Chuyện quan trọng như vậy sao bà có thể quên hả?



Tác giả: Cô chắc chắn không ngại đâu đúng không?



Tần Vũ Phi: Tôi không ngại, đương nhiên không ngại ———- đánh chết bà!



Tác giả: Chờ chút, chờ chút đi, tôi sẽ chuộc tội mà!



Tần Vũ Phi: Bà nói đi, chuộc tội thế nào!



Tác giả: Sinh nhật Cố Anh Kiệt tôi còn chưa có kế hoạch mà, cô không trải qua sinh nhật, thì anh ta cũng đừng hòng! Sao, tâm lý cân bằng hơn chưa? Tôi sẽ lo liệu như vậy được chứ!



Tần Vũ Phi: ……Bà chờ một chút, tôi gọi cho Mễ Hi đã.



Tác giả: Để làm gì?



Tần Vũ Phi: Kêu cô ấy đến đây đánh chết bà.



Tác giả: Nói lung tung, Mễ Hi ngoan ngoãn như vậy, không hề giống các cô các cậu đâu… đồ vô lương tâm.



Niếp Thừa Nham: Tần Vũ Phi, tôi cho cô mượn roi này, chỉ yêu cầu một điều thôi, giữ lại cho bà ta hơi thở cuối cùng, đưa tới Vân Vụ Sơn của tôi chữa, như vậy tôi có thể xuất hiện trước ống kính rồi.



Tác giả: …