Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 52 :

Ngày đăng: 13:10 19/04/20


Chuyện hài đã kết thúc, Cố Anh Kiệt cũng không thèm để ý đến Abby, không nói với cô ta câu nào, chỉ buồn bã đi xuống lầu. Tần Vũ Phi đi mất, anh không dám đuổi theo cũng không dám gọi điện cho cô.



Mấy người bạn ở đó thấy vậy cũng không nói gì, từng người một giải tán. Trước đó, Từ Ngôn Sướng được Cố Anh Kiệt nhờ vả chuyện của Abby, bây giờ nhìn tình huống thành cái dạng này, vì thế anh ta nói lại với Cố Anh Kiệt vài câu để anh yên tâm, anh ta sẽ để ý chuyện bên này một chút, cũng an ủi Abby vài câu.



Cố Anh Kiệt gật đầu, bây giờ anh cũng chẳng quan tâm chuyện Abby nữa, anh biết anh sai rồi, anh không nên gạt Tần Vũ Phi, cho rằng như vậy là tránh cho cô không nghĩ ngợi lung tung rồi không vui. Thật ra, những việc hôm nay Tần Vũ Phi làm anh cũng có thể làm, ví dụ như tìm người dạy cho tên đàn ông cặn bã kia một bài học, hay tìm luật sư, thậm chí đem những việc mờ ám của hắn ta đào ra, anh đều có thể làm được, nhưng anh không làm. Bởi vì một khi anh làm vậy sẽ lại phải tiếp xúc với Abby, cô ta sẽ càng quấn lấy anh không buông cho nên anh mới nhờ Từ Ngôn Sướng làm việc này, để người khác đi giải quyết.



Chỉ vì hôm nay Abby lại bắt đầu ầm ĩ, mượn đề tài để nói chuyện với mình, mà anh còn chưa kịp xử lý xong đã bị Tần Vũ Phi phát hiện.



Bị phát hiện như vậy so với việc anh thành thật kể cho cô nghe còn tệ hơn gấp trăm lần.



Tâm tình Cố Anh Kiệt hoảng loạn, anh biết bây giờ Tần Vũ Phi rất đau lòng. Anh tự nhận mình chung tình, tuyệt không có bất cứ ý nghĩ nào đối với Abby hay những người phụ nữ khác, chuyện Abby anh gạt cô là vì sợ cô nghĩ nhiều, mà Abby xác thực là cần giúp đỡ, anh cũng không thể vô tình thấy chết mà không cứu được. Được rồi, cái từ thấy chết không cứu này có hơi quá rồi, bây giờ người cần cứu chính là anh đây.



Anh sai rồi, anh nên nói với Tần Vũ Phi chuyện này trước, để cô có thể ủng hộ và thông cảm, anh sẽ cùng cô nghĩ biện pháp giải quyết mà không cần sợ cô tức giận. Anh đưa Tần Vũ Phi theo như vậy còn thể hiện thái độ cho Abby rõ ràng là anh giúp đỡ cô ta chỉ vì tình bạn bè thôi, mà loại chuyện này khiến cô ta có ý định như vậy với anh thật không thể chịu được.



Thế nhưng tất cả chuyện này anh đều không làm.



Tóm lại, anh đã sai, anh đã dùng sai phương pháp hoàn toàn, gây tổn thương đến người anh yêu. Anh thấy sự phẫn nộ của Tần Vũ Phi, cảm nhận được sự đau lòng của cô. Trước mặt người khác cô là nữ vương cao ngạo chua ngoa hung dữ, nhưng anh biết cô sẽ khóc. Anh rất khẳng định, bây giờ đang ở một nơi nào đó lén khóc một mình.



Cố Anh Kiệt cảm thấy rất đau lòng, cũng rất hối hận. Không, từ “rất” vẫn chưa thể hiện được sự hối hận của anh bây giờ. Nếu như có thể quay ngược thời gian, anh nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy.



Bà Cố không biết phải an ủi con trai như thế nào, nhưng thấy biểu cảm của Cố Anh Kiệt, bà lo lắng anh về nhà một mình nên bảo tài xế chạy về nhà lớn. Cố Anh Kiệt ngây ngốc ngồi trên xe, hoàn toàn không có phản ứng với lời nói của bà Cố và tài xế.



Qua một lúc lâu, Cố Anh Kiệt đột nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy câu nói cuối của Tần Vũ Phi là có ý gì?”



“Câu nào?”



“Cô ấy nói trước khi cô ấy liên lạc, con không được tìm cô ấy, bằng không sẽ chia tay.”



“À.” Bà Cố không biết trả lời như thế nào.



“Là có ý gì vậy ạ?”



“Chắc là ý trên mặt chữ.” Con trai hỏi liên tục, bà Cố đành tìm đại một đáp án.



“Ý trên mặt chữ, nghĩa là nếu cô ấy vẫn không để ý tới con, con cũng không thể đi tìm cô ấy, cái đó với chia tay có gì khác nhau đâu?”



Bà Cố liến nhìn con trai, cho nên như thế nào? Nó rốt cuộc là muốn nói cái gì?




“Được.” Cố Anh Kiệt rất tích cực hưởng ứng, “Cậu gọi điện cho cô ấy xem, xem cô ấy nói sao?”



Lần này Từ Ngôn Sướng thật sự đạp anh. “Mẹ nó, cốt khí của cậu đâu rồi?”



“Chết rồi.” Cố Anh Kiệt hoàn toàn không biết xấu hổ, “Cậu nhanh gọi cho cô ấy xem, tôi muốn bây giờ cô ấy thế nào rồi, cho dù cô ấy tức giận mắng vài câu tôi cũng muốn nghe.”



Từ Ngôn Sướng hết cách, đành phải gọi điện thoại. Vì để thỏa mãn mong muốn bị nghe chửi của Cố Anh Kiệt, anh ta còn cố ý mở loa ngoài.



Tần Vũ Phi giống như bọn họ đoán trước, mở miệng mắng, nhưng không phải mắng Cố Anh Kiệt, mà là Từ Ngôn Sướng.



Điện thoại vừa được chuyển, Từ Ngôn Sướng chưa nói được hai câu đã bị chửi.



“Từ thiếu, anh bị khùng sao? Ngứa da à? Định hướng giới tính của anh là gì! Anh yêu Cố Anh Kiệt sao? Cố Anh Kiệt muốn anh làm gì anh liền làm như vậy sao? Lúc trước việc anh lừa tôi đi du thuyền tôi còn chưa tính, anh muốn thế nào đây? Cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm sao? Cố Anh Kiệt với tôi như thế nào thì liên quan gì tới anh? Anh ấy cho anh giải quyết chuyện phiền toái bạn gái cũ của anh ấy anh cũng làm, anh ấy bảo anh gọi cho bạn gái hiện giờ của anh ấy anh cũng gọi, anh tại sao lại rẻ mạt như vậy, có tự kiểm điểm lại bản thân chưa? Người ta kêu anh làm cái gì anh liền làm cái đó, lòng tự trọng của anh đâu, nhân cách của anh đâu, khí tiết của anh đâu hết rồi? Anh không cảm thấy xấu hổ tôi liền cảm thấy xấu hổ thay anh. Cha mẹ anh nuôi anh lớn như vậy để anh làm chân chạy việc giúp người ta sao? Xin chuyển lời lại cho Cố Anh Kiệt, anh ta không nghe cảnh cáo của tôi, tìm người quấy rối tôi, tôi sẽ khóa số anh ta. Vậy nhé!”



Sau đó liền cúp điện thoại.



Cố Anh Kiệt á khẩu không trả lời được.



Từ Ngôn Sướng trợn mắt há mồm.



Một lúc lâu Từ Ngôn Sướng mới nhảy dựng lên, gào to: “Mẹ nó, làm sao ông đây cảm thấy cô ấy mắng rất có lý!”



Vở kịch nhỏ:



Tác giả: A Kiệt à, đến, nói cho tôi xem chuyện gì làm cậu đau khổ.



Cố Anh Kiệt: Bà muốn an ủi tôi sao?



Tác giả: Đương nhiên là không rồi. Tôi muốn đem tình báo nói cho Tần Vũ Phi, để cô ấy áp dụng phương pháp trị cậu.



Cố Anh Kiệt: Cút.



Tác giả: Cậu không nói sao? Không nói tôi đến hỏi độc giả. Cậu cũng biết, các độc giả từ trước đến nay luôn ác độc đó.



Cố Anh Kiệt: !!!!!!