Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 61 :

Ngày đăng: 13:10 19/04/20


“Anh ấy nói thế nào?” Cô bạn thân của Tô Diệc Tuyết đang ngồi đối diện, cũng là cô ta cổ vũ Tôn Diệc Tuyết phải gọi ngay bây giờ xem sao. Thấy Tôn Diệc Tuyết nói chuyện xong vẻ mặt như vậy, cô ta đoán chắc cũng không thuận lợi.



[sociallocker]



“Anh ấy đang ăn tối với Tần Vũ Phi. Tớ hỏi anh ấy thì có vẻ cũng muốn đi nhưng đang ở trước mặt Tần Vũ Phi nên anh ấy hỏi Tần Vũ Phi. Cô ta trả lời thế nào thì tớ không nghe rõ, nhưng cuối cùng anh ấy nói hôm đó Tần Vũ Phi không rảnh, bọn họ đều không đến.”



“Tần Vũ Phi không rảnh liên quan gì, anh ấy có thể đi mà, cậu cũng đâu có mời cô ta.”



“Nhưng mà ở trước mặt Tần Vũ Phi anh ấy không dám nói. Hơn nữa tớ nghĩ không rảnh cũng là anh ấy tùy tiện lấy cớ thôi, chắc chắn là Tần Vũ Phi không cho anh ấy đi.”



Cô bạn thân nhíu mày, “Nếu không cậu lại gọi một lần nữa, có lẽ để đến sáng mai gọi, khi đó Tần Vũ Phi không có ở đó, xem Cố Anh Kiệt nói thế nào.”



[/sociallocker]



“Được.”



Tôn Diệc Tuyết đợi đến rất muộn, nhưng cuối cùng nghĩ gọi điện thoại quá muộn không thích hợp, ngộ nhỡ Tần Vũ Phi còn ở đó hay đang quấy rầy Cố Anh Kiệt ngủ như vậy thì không được rồi. Để có thể mời được anh, đêm nay cô ta đã mời không ít bạn bè, rất nhiều người đều là bạn bè của anh cô ta và Cố Anh Kiệt. Sáng ngày hôm sau, cô ta lại gọi cho Cố Anh Kiệt. Lúc này, cô ta đang nói ai sẽ đến, ai cũng tới, còn có ai với ai, tối hôm qua cô ta đã mời hết, sau cô ra hỏi James có thể đi không, đã lâu không gặp anh rồi.



Ý là, nể mặt bạn bè của anh đều đến, thế nào Cố Anh Kiệt cũng nên bày tỏ thái độ .



Cố Anh Kiệt cười, thở dài: “Ái chà, thật sự là rất muốn đi”



Trong lòng Tôn Diệc Tuyết vui vẻ không thôi, nhưng mà Cố Anh Kiệt lại nói: “Nếu không thì lần tới đi, lần tới anh chủ trì một bữa, lại mời mọi người đến chơi thật vui.”



Ý anh là anh không thể tới sao? Tôn Diệc Tuyết nghĩ ngợi, thẳng thắn hỏi: “Là bạn gái anh không cho anh tới sao?”


“Tần Vũ Phi không đến cậu nhất định không đến sao, cô ta cũng không phải bạn thân tôi, cậu tới là được. Hai người cũng không thể một ngày 24 giờ đều dính lấy nhau. Cũng lâu rồi cậu không tham gia vui vẻ với bạn bè rồi.”



Ngay cả Từ Ngôn Sướng cũng gọi điện đến: “Mẹ nó, tên tiểu tử cậu bạc tình bạc nghĩa thì liên quan gì đến ông đây! Bọn họ chửi cậu thì tốt rồi, dựa vào cái gì mà chửi cả tôi, còn nói cậu mà không đến sẽ làm tôi mất mặt, sẽ ở đó chỉnh chết tôi. Bọn họ không biết Từ thiếu đây không thể xâm phạm sao? Mẹ nó, tôi cũng muốn sắp xếp lại những người này, ai sợ ai chứ!” Không đợi Cố Anh Kiệt nói, anh ta lại mắng: “Cậu cũng không kém, cậu không thể nói với bà chằn nhà cậu, có thể cho cậu một đêm tự do được không? Mẹ nó, đàn ông mà làm như vậy mất mặt muốn chết. Tôi nói cho cậu biết, cậu làm vậy bọn họ càng ghét Tần Vũ Phi, thật không phải chuyện đùa đâu.”



Một câu cuối đã nói đến đúng tiếng lòng Cố Anh Kiệt, anh đương nhiên rất mong muốn bạn bè tốt của anh thích Tần Vũ Phi, có thể chúc phúc cho anh với cô. Ấn tượng của mọi người với Tần Vũ Phi trước đây đều là sai lầm, đã có thành kiến rồi, kể cả chính anh trước đây cũng như thế, cho nên anh có thể hiểu suy nghĩ của mọi người. Anh muốn có thể thay đổi những ấn tượng không tốt này, thêm chuyện xấu lúc này tốt nhất là không nên.



Cố Anh Kiệt lại nói với Tần Vũ Phi chuyện chủ nhật đi chơi một lần nữa, anh nói các cậu bạn thân đều gọi điện muốn hắn đi.



“Vậy anh đi đi.” Tần Vũ Phi nghĩ lại, “Là bữa tiệc chúc mừng một cô gái, em đi chắc không thích hợp với bạn bè anh. Hôm nào chúng ta mở một bữa tiệc của chúng ta rồi mời mọi người thì thích hợp hơn.”



Cố Anh Kiệt suy nghĩ một chút, chủ nhân bữa tiệc đó là Tôn Diệc Tuyết, Tần Vũ Phi đi làm mất danh tiếng của cô ấy đúng là không tốt. Hơn nữa nếu như Tôn Diệc Tuyết còn có ý với mình, Tần Vũ Phi biết được thì sẽ không ổn cho lắm. Cô nói cũng đúng, sau này hai người bọn họ mở tiệc mời mọi người đến tụ họp thì tốt hơn nhiều.



“Vậy anh đi đây.”



“Đi đi, em không ngăn anh.”



Vở kịch nhỏ:



Tần Vũ Phi: Tác giả à, bà đi hỏi cái cô tên cái gì Tuyết kia hộ tôi, cô ta muốn chết như thế nào!



Tác giả: Cố Anh Kiệt đâu, cần hỏi sao?



Cố Anh Kiệt: Không cần hỏi! Nhanh nhanh cho đại kết cục đi, để tôi còn xử lý bà!



Tác giả: …