Chiêu Diêu
Chương 10 :
Ngày đăng: 14:35 19/04/20
Ngay trong đêm đó, ta quay về chạy lên ngọn núi chính thuộc dãy núi Trần Tắc.
Đứng trước Vô Ác điện, ta báo tên mình là Lộ Chỉ Yên, thị vệ giữ cửa liền dẫn ta vào bên trong sườn điện (*), có lẽ Mặc Thanh đã dặn dò bọn họ từ trước rồi.
(*) trong điện gồm có chính điện và sườn điện, sườn điện ở bên cạnh chính điện
Lúc trước hắn đã từng nói, “Nếu sau này nàng còn tiến vào trong giấc mộng của ngươi thì nhớ báo lại cho ta biết”, thì ra không phải chỉ là nói suông.
Ta rất đắc ý, Mặc Thanh muốn nắm chắc hành tung của ta như vậy, nhất định là trong lòng hắn hận ta đến nghiến răng; chỉ sợ một ngày ta ngóc đầu trở lại sẽ cướp hết địa vị và tài phú của hắn, giống như lúc trước hắn cướp của ta vậy.
Ta ngồi trong sườn điện đợi một lát mà không thấy ai đến, liền đứng dậy đi loanh quanh nhìn ngó một chút.
So với trước kia, sườn điện của Vô Ác điện hiện giờ cũng không có quá nhiều thay đổi, những bảo vật vốn có vẫn còn nguyên, khí thế nên có vẫn còn tồn tại. Bức tranh quỷ hung ác được chạm khắc trên xà nhà, rắn chín đầu uốn lượn quanh cột trụ, đèn trần làm bằng đầu lâu, trong không khí tràn ngập sự lạnh lẽo tà ác.
Đúng là phong cách của Vạn Lục môn khi ta còn ở đây.
Đứng trong bầu không khí này, trong thoáng chốc, ta dường như cảm thấy mình vẫn còn sống, nắm giữ trong tay quyền sinh sát, tận hưởng của sống xa hoa lãng phí, muôn dân trong thiên hạ không ai là không sợ ta.
Ta ngồi xuống ghế, tựa lưng ra sau, nhắm mắt lại, nhớ tới năm đó…
Đột nhiên, từ trong chính điện bên cạnh truyền tới một tiếng “Cốp” vang dội. Ồ, vào giờ này mà bên trong chính điện vẫn còn người sao? Ta nổi lên tò mò, lặng lẽ đi tới ghé sát vào cánh cửa nghe thử, ở bên kia vách ngăn là một giọng nói già nua đè nén tức giận:
“Cách thức làm việc của Môn chủ càng ngày càng đi xa với tôn chỉ lập phái của Vạn Lục môn rồi.”
Giọng nói của ông ta vang vọng khắp đại điện trống rỗng, cũng đồng thời khơi dậy hàng vạn lớp sóng hưởng ứng dâng lên trong lòng ta. Đúng vậy đó! Đúng quá luôn! Không ngờ trong Vạn Lục môn ta còn có người tỉnh táo sáng suốt như vậy!
Ta cảm thấy chỉ nghe không thôi đã không đủ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta nữa, vì thế ta kéo nhẹ cánh cửa ra một chút, đưa mắt nhìn xem rốt cuộc là vị anh hùng “già mà không phế” nào đang lên tiếng.
Từ góc độ này, ta có thể nhìn thấy nơi cao nhất của chính điện, Mặc Thanh đang ngồi trên ghế Thần Long, vẻ mặt không cảm xúc, ngồi im giống như tượng thần trên đại điện; khác hoàn toàn so với thằng nhóc năm đó chỉ biết giấu mình dưới lớp áo choàng cỡ lớn.
Mà tư thế ngồi của hắn cũng khác hẳn với kiểu ngồi thích vắt chân lung tung của ta.
Hắn như vậy trông thật giống lão Ma vương trong bức họa được lưu truyền hàng ngàn năm trước, trầm tĩnh lại mạnh mẽ, toát ra sức mạnh không giận mà uy.Ta bĩu môi, tuy có chút không cam lòng nhưng đành phải thừa nhận, Mặc Thanh kế thừa huyết mạch chính thống, hiện tại ăn mặc chỉnh chu, quả thực không làm hỏng cái danh ‘con trai của Ma vương’ của hắn.
Thời điểm mặt ta càng lúc càng tiến sát vào mặt hắn thì một bức tường vô hình đột nhiên xuất hiện ở giữa chúng ta, khiến ta dán mặt vào đấy, méo mó có chút khó coi, ta đành phải hậm hực lui trở về.
Hắn không nhìn ta, chỉ chuyên tâm vuốt ve thứ gì đó trong tay: “Ngươi nói tiếp đi, nàng đứng ở đó như thế nào, tư thái và vẻ mặt ra sao?”
Tên hề lắm chuyện này đúng là quái dị khiến cho ta không có cách nào hiểu được hắn. Tại sao cứ phải hỏi mấy vấn đề không liên quan này chứ? Ta đảo mắt một vòng, động não rồi nói: “Thì… chỉ là bay ở giữa không trung thôi, chẳng có vẻ mặt gì cả.”
“Chẳng phải nàng muốn ngươi đốt vàng mã cho nàng sao?”
“Ừm… không sai.”
“Không oán trách ngươi đốt thiếu tiền à? Không yêu cầu phải đốt tiếp ư? Ngày mai thì sao? Không đốt nữa hả?”
Đúng!… Cái số đã là quỷ thiếu tiền rồi thì ngày mai nhất định phải đốt tiếp, còn phải nghĩ cách để tìm thêm người đốt cho, làm gì có chuyện dừng lại không đốt nữa! Ta thầm trả lời câu này trong lòng, vừa ngước mắt lên bỗng chạm phải ánh mắt của Mặc Thanh đang nhìn chằm chằm vào ta…
Đột nhiên ta nhớ tới thật lâu trước kia, khi đó ta còn chưa lập ra Vạn Lục môn, mới từ núi Trần Tắc chạy ra, đánh bậy đánh bạ cứu được tên nhóc Mặc Thanh này. Sau đó ta dẫn hắn cùng đi, cả một đường, hắn luôn trầm mặc ít nói, còn che kín khuôn mặt chằng chịt sẹo đen, không chịu để lộ ra trước mặt người khác.
Đến một buổi tối, ta uống quá nhiều rượu, phải tìm một quán trọ trong thôn nhỏ dưới chân núi Trần Tắc để nghỉ tạm. Đêm ấy ta mơ mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, sờ soạng muốn ra lấy nước uống. Bên cạnh liền có một bàn tay nho nhỏ ôm lấy đầu ta, đưa chén nước đến bên môi.
Ta nhìn thấy mặt của hắn, sẹo đen chằng chịt, đáng sợ khiến cho da đầu người khác tê dại.
Hắn phát hiện ra ta đang nhìn hắn, còn chẳng chờ để ta uống nước xong đã vội vàng rụt tay lại. Hành động gấp gáp của hắn làm vỡ cả chén, nước vãi lung tung. Hắn trầm mặc rúc vào một bên, tay chân luống cuống vội che mặt lại.
Nhưng ta không hề nhớ hình dạng sẹo đen chằng chịt trên mặt hắn trông như thế nào, mà chỉ nhớ được ánh mắt của hắn: “Dường như trong đó tràn đầy những ngôi sao sáng lấp lánh.”
Lúc ấy, ta thực sự … đã cảm thấy như vậy.
Cảnh tượng này vốn đã được đóng kín vùi sâu trong trí nhớ ngày một nhiều lên của ta, cho đến khi nhìn thấy hắn bây giờ, lớp bụi phủ trên ký ức dường như được thổi tung, thoáng chốc trở nên rõ ràng.
Ta rụt người lại, không tự chủ được trốn tránh ánh mắt của hắn…
Trong sự hoảng hốt, không hiểu vì sao ta lại có một loại ảo giác, dường như ánh mắt trong suốt kia của hắn đang nhìn thấy linh hồn ta.