Chiêu Diêu

Chương 16 :

Ngày đăng: 14:35 19/04/20


Sáng sớm hôm sau.



Thời điểm Chỉ Yên hồi hồn, ta đã hấp thu hết Cửu Chuyển Đan vào trong thân thể nàng ổn thỏa. Việc đầu tiên mà ta làm là đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy trong phòng không có ai, thầm nghĩ quả nhiên cảm giác Mặc Thanh cứ nhìn chằm chằm ta tối hôm qua chỉ là ảo giác, lúc này ta mới quay đầu lại quan sát Chỉ Yên.



Khối thân thể này đã được gột sạch hết vẻ mỏi mệt lúc trước, nét mặt toả sáng, ngay cả tóc cũng đen bóng hơn rất nhiều.



Ta đứng ở bên cạnh, nhìn Chỉ Yên sau khi hồi hồn thì khẽ giật mình, mở to hai mắt, có lẽ là bởi nàng cảm nhận được sự dị thường phát sinh trong thân thể. Biểu hiện của nàng khiến cho ta dâng lên một cảm giác rất thành tựu khi vừa mới tắm sạch cho sủng vật của mình xong.



Chỉ Yên nắm tay, đứng dậy nhảy lên hai cái: “Thật là thần kỳ. Rõ ràng ngày hôm qua bị đánh cho thảm như vậy mà bây giờ lại chẳng đau chút nào.”



“Ngươi có nghĩ cái gì thì cứ nghĩ ở trong đầu thôi.” Ta nói, “Chúng ta đang ở Vô Ác điện đấy.”



Chỉ Yên lập tức bịt chặt miệng.



“Chúng ta trở về Hí Nguyệt Phong trước đã, vừa đi vừa nói chuyện.” Ra khỏi Vô Ác điện, không có ai ngăn cản, ta bất chấp cả ánh nắng mặt trời, dùng tốc độ bay ngang với Chỉ Yên đi bộ. Tuy rằng ánh nắng có khiến cho ta hơi khó chịu, nhưng tốc độ bay cũng không chậm đi là bao. Ta ở trên đường hỏi Chỉ Yên, “Liễu Thương Lĩnh đã được chữa khỏi chưa? Bị ném ra ngoài rồi à?”



Nhắc đến chuyện này, Chỉ Yên ngó nghiêng dò xét một vòng, thấy xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói với ta: “Nam Sơn chủ của các ngươi thực sự là quá lợi hại, chỉ cắm mấy cây châm nhỏ mà đã cứu được Thương Lĩnh ca ca sống lại ngay tại chỗ. Thủ vệ giữ cửa đã đưa huynh ấy ra khỏi núi Trần Tắc rồi.”



Ta hất cằm lên nói: “Nếu ngay cả chút thương tổn đó mà Cố Hàm Quang cũng không chữa được thì giữ hắn ở lại Vạn Lục môn có tác dụng gì chứ.”



“Vậy vết thương trên thân thể ta cũng là được Nam Sơn chủ chữa trị sao?”



“Chỉ là ăn viên Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan mà thôi.” Ta dừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng Cửu Chuyển Đan là do Cố Hàm Quang luyện ra, cũng có thể coi là do hắn chữa trị.”



Chỉ Yên khẽ hít sâu một hơi: “Cửu Chuyển Đan? Chính là thần dược trong câu ‘Ninh khí Thường Nga thăng tiên đồ, bất xá Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan’ (*) sao? Ta được ăn thứ đó á?” Nàng tự sờ sờ bụng mình, “Bị thương ngoài da đã được ăn cái đó rồi à, Vạn Lục môn các ngươi đúng là quá xa xỉ…” Nàng tự lầm bầm lầu bầu nói xong lại quay sang nhìn ta, “Đến Cửu Chuyển Đan mà Nam Sơn chủ của các ngươi cũng có thể luyện ra được, vậy tại sao hắn lại không tự chữa trị cho chính mình? Ta nghe nói… trước kia hắn cũng là một công tử văn nhã nha…”



(*) Thà từ bỏ việc thăng tiên để đến bên Hằng Nga, còn hơn là bỏ Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan.



Ánh mắt của Chỉ Yên nhìn ta mang theo một chút tò mò, tìm tòi nghiên cứu.
Đi đâu?



Ta liếc mắt thật nhanh nhìn về phía Chỉ Yên đang ôm khư khư lấy đầu gối ngầm hỏi.



Mà mặt nàng lại mờ mịt khó hiểu y như ta: “Ta không biết nha. Vừa rồi hắn chỉ nói với ta hai câu ở trước cửa đó, ngươi cũng nghe thấy mà.”



Ta lại quay lại nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi Mặc Thanh: “Đi… đâu thế?”



Hắn nghe thấy ta hỏi, ánh mắt thoáng chốc mềm hẳn đi, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vô Ác điện.”



Ta lại quét mắt qua Chỉ Yên một cái thật nhanh. Con mẹ nó, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra đây hả? Ngươi mau nói cho ta biết đi!



Chỉ Yên có chút hoảng hốt: “Ta không biết thật mà! Ở dưới chân núi thì hắn nói muốn dẫn ta quay về núi, đến lúc về núi thì hắn lại bảo đi về phòng đi! Bây giờ tự dưng lại muốn đưa ngươi tới Vô Ác điện… Tại sao lại thế?” Nàng còn hỏi ngược lại ta nữa cơ đấy.



Đột nhiên ta cảm thấy để dạy dỗ được một đồ đệ như thế này, chắc ta sẽ mệt chết mất thôi.



“Sao tự dưng lại muốn ta đến Vô Ác điện vậy?”



“Chẳng phải nàng là đồ đệ của ta sao?”



Mặc Thanh cũng hỏi ngược lại ta. Ta chỉ có thể nhắm mắt nói: “Không sai.”



Tròng mắt đen của hắn dường như ẩn chứa ý cười thật sâu: “Là đồ đệ của Môn chủ, há lại có thể sống ở Hí Nguyệt Phong?”



Ngươi nói… nghe rất có lý. Nhưng vì sao phải đợi đến tận bây giờ ngươi mới nói ra điều đó? Chẳng phải là ta đã cưỡng chế ép ngươi phải chấp nhận thân phận đồ đệ này ngay từ đầu hay sao? À, hay là bởi vì hiện giờ ngươi thích thân thể này, muốn cùng nàng ở chung một chỗ, thời thời khắc khắc tranh thủ lợi dụng sờ mó nàng đúng không?



Đừng nghĩ rằng ta không hiểu ngươi nha, cái tên ‘ngoài lạnh trong nóng’ này!