Chiêu Diêu
Chương 18 :
Ngày đăng: 14:35 19/04/20
Mặc Thanh cõng ta đi từng bước, ta ngả đầu vào vai hắn, ngẩn người lắc lư nhìn cảnh vật chìm dưới ánh trăng.
Đến khi lên tới Vô Ác điện, thị vệ giữ cửa nhìn thấy Mặc Thanh đang cõng ta, lúc đi ngang qua bọn họ, tuy rằng tất cả đều đang cúi đầu hành lễ nhưng ta vẫn cẩn thận phát hiện ra, mồ hôi trên trán bọn họ đang nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Chưa một ai thấy được Môn chủ từng cõng người khác bao giờ, cho nên ta biết đám thị vệ này đang suy nghĩ cái gì. Bọn họ đang nghĩ, hôm nay nhìn thấy một màn này, liệu có phải cái mạng của bọn họ chẳng giữ được bao lâu nữa hay không...
Mặc Thanh chẳng thèm quan tâm đến ai, trực tiếp cõng ta tiến vào bên trong Vô Ác điện.
Lúc ấy, ta mới từ trên lưng hắn đi xuống, chợt thấy một bóng đen vụt lướt qua. Hắn ta quỳ một chân, chống một tay xuống đất, cung kính hành lễ với Mặc Thanh. Mặc Thanh nhàn nhạt hỏi hắn ta: “Đã dọn dẹp nơi đó xong chưa?”
“Bẩm Chủ Thượng, đã dọn dẹp ổn thỏa.”
Mặc Thanh khoát tay áo một cái, bóng đen trong nháy mắt lui xuống.
Ta biết đây là thủ vệ phụ trách đặc biệt ở trong Vô Ác điện, là Ám La vệ của Môn chủ. So với thị vệ giữ cửa ở bên ngoài thì bọn họ lợi hại hơn rất nhiều, cũng trung thành và chuyên nghiệp hơn hẳn. Bọn họ là thủ vệ của Môn chủ, bảo vệ quyền lợi cho Môn chủ, phụ trách cả hệ thống thông tin tình báo của Vạn Lục môn, theo dõi các hoạt động phản bội và những kẻ đang bí mật làm chuyện xấu. Bọn họ cũng sẽ chủ động bắt người trước, tiến hành xử lý, sau đó mới đưa đến cho ta trừng phạt.
Đây là quy củ do ta đặt ra, nhưng tên Ám La vệ vừa đến bẩm báo kia không phải là một trong những kẻ mà ta từng biết, nhất định hắn không nằm trong nhóm người do ta thành lập khi còn sống.
Nghĩ lại thì cũng đúng, cả Vạn Lục môn này không có bất kỳ người nào trung thành với ta hơn Ám La vệ. Ta chết, bọn họ lại không muốn hầu hạ chủ mới, có lẽ tất cả đã chủ động tự sát hết rồi. Hiện tại ở chỗ này đã có một đội ngũ chỉ thuộc về riêng Mặc Thanh mà thôi.
Ta đặt những suy nghĩ đó qua một bên, ngẩng mặt bình tĩnh hỏi Mặc Thanh: “Sư phụ, ngài tính sau này sẽ để cho ta ở lại Vô Ác điện đúng không? Ở chỗ nào trong điện vậy?”
“Trạc Trần.”
Ta không nhịn được khẽ cong khóe miệng.
Vô Ác điện rất lớn, phía trước chính là đại điện, bên cạnh có hai sườn điện nhỏ. Sau lưng Vô Ác điện chính là tẩm điện của Môn chủ – Định Phong điện; mà ở hai bên Định Phong điện cũng có hai sườn điện nhỏ nữa, một cái gọi là Trạc Trần, cái còn lại là Thanh Ba.
Trong đó, Thanh Ba là thư phòng, có một đống sách vở vừa cao lại vừa dày. Thường ngày ta đều làm việc ở trong đó, còn trước giờ Trạc Trần đều để trống, thỉnh thoảng ta mới qua bên Trạc Trần để ngồi thiền, nó chỉ cách Định Phong điện có một bức tường mà thôi.
Nếu ta nhớ không nhầm thì bức tường ngăn giữa Định Phong điện và Trạc Trần nằm ở ngay phía sau giường lớn trong Định Phong điện. Mà với cấu tạo của Trạc Trần điện, nếu muốn đặt thêm giường thì chắc hẳn cũng phải đặt ngay cạnh bức tường đó rồi.Đây chẳng phải là phá tường ra thì đồng nghĩa với việc buổi tối sẽ nằm chung giường chung gối hay sao?
Đã vậy, đối với cấp bậc ma tu của Mặc Thanh mà nói, có tường ngăn ở giữa hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt!
Tiểu tử ngươi được lắm, gian xảo thấy rõ luôn!
Ta vội vàng gọi Chỉ Yên một tiếng để nàng đứng lại, rồi bay tới lao nhanh vào thân thể nàng, ta nhỏ giọng nói một câu: “Phải quay lại hỏi hắn mới được.”
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng của Mặc Thanh đã hiện ngay ở trước mắt ta.
Hắn nhìn ta chăm chú, ban đầu thì không có biểu lộ gì, nhưng sau khi ta nhìn hắn mỉm cười, ôn nhu gọi một tiếng: “Sư phụ” thì ánh mắt của hắn nhất thời mềm hẳn đi. Ta nói tiếp, “Vừa rồi chợt nhìn thấy Đại Bá Phụ, ta có hơi giật mình. Tại sao Đại Bá Phụ lại tới núi Trần Tắc vậy?”
Không ngờ Mặc Thanh chẳng hề giấu giếm, nói thẳng với ta: “Gần đây đám người Tân Sơn Khương Vũ làm loạn ở Giang Châu thành cho nên đang bàn chuyện bắt tay với Thiên Trần các tiêu diệt bọn chúng.”
Ta sửng sốt, trong đầu nhất thời lướt qua hàng loạt mưu đồ tính toán. Ta đang tính xem nên làm thế nào để thu được lợi ích lớn nhất về mình trong trận chiến thanh trừng này thì Mặc Thanh đột nhiên hỏi ta: “Còn nàng?”
Ta chớp mắt hỏi hắn: “Sao cơ?”
Ánh mắt của hắn mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Mối thù của nàng và Giám Tâm môn, cụ thể là như thế nào?”
Mối thù của ta và Giám Tâm môn... làm sao ta biết cụ thể nó như thế nào. Ta cũng chẳng quan tâm tại sao Chỉ Yên muốn báo thù, chỉ cần biết nàng muốn giết ai thì ta sẽ giúp nàng giết kẻ đó thôi!
Ta nhanh chóng liếc qua Chỉ Yên một cái, Chỉ Yên thấy Mặc Thanh đột nhiên hỏi như vậy thì có hơi hoảng hốt, bắt đầu nói nhăng nói cuội kể từ nguyên căn sự việc cho ta nghe.
Ta nghe được hai ba câu liền dứt khoát quay mặt sang nhìn Mặc Thanh cười hớn hở, sau đó chủ động tiến tới ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc: “Sư phụ, ngài xem, tuy rằng mặt trời đã xuống núi nhưng ráng chiều hôm nay thật quá đẹp luôn, chúng ta đừng nhắc đến mấy chuyện phiền lòng đó vội. Để sau này ta sẽ từ từ kể cho ngài nghe, còn bây giờ, chi bằng chúng ta ngồi xuống cùng nhau thưởng thức ráng chiều nhé.” Ta chủ động ngồi xuống một bậc thang, sau đó vỗ vỗ thềm đá bên cạnh, mời Mặc Thanh ngồi cùng mình.
Ta nghe thấy một tiếng cười khẽ, là Mặc Thanh khẽ bật cười.
Cảm giác lồng ngực của hắn nhẹ rung ngày hôm qua và cả tiếng cười hiện giờ nữa, liệu có phải là ảo giác của ta không? Dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, đuôi mắt cùng khóe môi của Mặc Thanh có hơi cong lên; mặc dù thực sự nhìn thấy hình ảnh đó, ta vẫn nghĩ mình đang sinh ra ảo giác.
Bởi vì...
So với Mặc Thanh hiện tại, ta không cảm thấy Cầm Thiên Huyền vừa ở đây khi nãy có thể đẹp bằng hắn.
Vẻ đẹp được người đời hết mực ca tụng của Cầm Thiên Huyền mà đứng trước nụ cười mỉm nhẹ này cũng sẽ trở nên ảm đạm thất sắc mà thôi.
Mặc Thanh chỉ nói với ta một tiếng: “Được.” Hắn chẳng màng đến một thân áo bào làm bằng Đông Hải Giao sa, thong thả ngồi xuống bên cạnh ta, đưa mắt nhìn ráng chiều xa xa. Nhìn trong chốc lát, hắn lại quay đầu sang ngó ta. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chạm phải ánh mắt của hắn, ta kinh ngạc phát hiện ra trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu nhảy nhót loạn xạ y như hôm qua.
Ta dịch sang bên cạnh một chút, có hơi bối rối nhìn ra phương xa, rồi cúi đầu ngắm hai cái đầu gối, còn quay đầu lại nhìn đám thị vệ phía sau nữa.
Mà đám thị về cũng giống hệt như tối qua, cúi đầu thật thấp, mặt mũi căng thẳng, mồ hôi lạnh cứ từng giọt từng giọt rớt xuống đất, chỉ thiếu mỗi việc là chưa hoàn toàn bật khóc mà thôi. Ta lại thầm nghĩ, cũng chẳng trách được, bọn họ nhìn thấy nhiều mặt khác nhau của Môn chủ như vậy, liệu có phải đang cảm thấy càng ngày càng đến gần với cái chết hay không?