Chiêu Diêu

Chương 35 :

Ngày đăng: 14:35 19/04/20


Thời điểm ta kể cho Chỉ Yên nghe về chuyện ngày mai sẽ lên đường đến Cẩm Châu thành, vẻ mặt của nàng có chút mờ mịt.



“Ngươi… đưa ta đi báo thù sao?”



“Nếu ngươi muốn báo thù thì tiện thể làm luôn cũng được.” Ta nằm ở trên giường, bên cạnh là thân thể của Chỉ Yên, ta chống đầu nhìn hồn phách của nàng đang đứng ở bên giường, “Lệ Trần Lan cũng đi cùng với chúng ta. Vốn dĩ ta định tìm hiểu một vài tin tức trước đã, nhưng nếu ngươi có bản lĩnh thì trực tiếp câu dẫn hắn để hắn ra tay báo thù cho ngươi, cũng được đấy chứ.”



Giám Tâm Môn chủ còn sống hay đã chết, đối với ta mà nói cũng chẳng quan trọng gì.



Chỉ Yên ngồi xuống giường, quay lưng về phía ta, tâm tình có chút nặng nề.



Ta hơi nhổm dậy một chút, ghé đầu lại gần Chỉ Yên, sau đó đem đầu đặt trên đùi nàng, ngước mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng của tiểu cô nương này: “Ngươi đang do dự xem có nên giết Liễu Nguy hay không hả?”



“Không phải.” Chỉ Yên lập tức phủ nhận, “Phụ thân của ta… Ta chính mắt nhìn thấy phụ thân mình chết trong tay ông ta. Thù giết cha này, ta nhất định phải báo.”



“À, vậy mà ta còn tưởng ngươi đang do dự vì Liễu Thương Lĩnh cơ đấy.”



Ánh mắt của Chỉ Yên tối sầm lại: “Chính là bởi không vì hắn mà do dự cho nên mới thấy khó khăn như thế này đây.” Lần đầu tiên nàng thổ lộ khúc mắc trong lòng với ta, “Ta thích Thương Lĩnh ca ca, nhưng phụ thân của hắn, ta chắc chắn phải giết.”



Ta bĩu môi: “Mới có thích thì đã là gì, bỏ hắn qua một bên, tìm một nam nhân có dáng dấp đẹp mắt hơn hắn, chỉ cần hai ba ngày là quên ngay ấy mà.”



Chỉ Yên tức giận liếc ta một cái, ta ngồi hẳn dậy, “Dù sao đi chăng nữa, xét từ góc độ báo thù mà nói, hiện giờ ngươi nên cảm thấy vui mừng mới phải. Trong khoảng thời gian này, thân thể của ngươi đã ăn hai viên Cửu Chuyển Đan, dưới sự hướng dẫn của ta đã điều chỉnh khí tức tốt hơn hẳn, so với tình trạng thân thể của ngươi lúc trước đã khác một trời một vực rồi. Tuy rằng ta chưa giao chiến trực tiếp với Liễu Nguy bao giờ, nhưng ta đã từng giao chiến với trưởng bối của lão ta. So với lão tử kia thì “tiểu bối” như Liễu Nguy có thực lực được tới đâu chứ.



“Chưa nói đến việc hiện tại Mặc Thanh sẽ giúp ngươi, mà kể cả hắn không giúp thì ta nhập vào thân thể của ngươi đi giết lão ta cũng không phải là chuyện không thực hiện được. Ngươi đưa thân thể của mình cho ta mượn dùng vào buổi tối chẳng phải chính là để ta giúp ngươi báo thù hay sao? Mà đại thù của ngươi cũng sắp được báo rồi.” Ta giơ tay lên, nắm lấy cằm của nàng, kéo mặt nàng xuống thấp một chút, cưỡng ép nàng nhìn thẳng vào mắt ta, “Ngươi buồn cái gì?”



Chỉ Yên ngoan ngoãn để mặc ta ép buộc, ánh mắt bất ngờ toát ra sự non nớt ngây thơ: “Trước khi ta tới Vạn Lục môn đã tận mắt chứng kiến phụ thân mình bị Liễu Nguy đâm một đao xuyên thẳng vào tim. Lúc ông sắp chết đã liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng giúp ta chạy thoát ra ngoài. Ta một thân một mình chạy trên giang hồ rất lâu tìm đến đại bá phụ, sau đó mới nghe được tin tức cha ta chết rất thảm. Ta nói với đại bá phụ rằng chính Liễu Nguy đã giết cha ta, nhưng không một ai tin ta cả.“Bọn họ đều nghĩ là do đầu óc ta bất thường, phát điên rồi, tẩu hỏa nhập ma rồi. Tốt thôi, ta thuận tiện đi nhập ma luôn.” Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Vậy nên mới có ngày đó, ta đập đầu vào bia mộ của ngươi đến chảy máu.”



Ta gật gật đầu, những thứ nguyên nhân kết quả này đại khái ta cũng hiểu được bảy tám phần.



“Cho đến tận bây giờ ta vẫn không hiểu, tại sao Liễu Nguy lão nhân lại muốn làm như vậy… Tại sao đột nhiên lại sát hại cha của ta.”




Rời khỏi khách điếm, Chỉ Yên và Mặc Thanh cùng đi vào Cẩm Châu thành, dự tính tìm một chỗ nghỉ chân khác ở bên trong thành.



Dọc đường đi, nàng và Mặc Thanh không nói với nhau được câu nào. Lúc đi qua cổng, nhìn thấy binh lính thủ thành đang tra xét từng người một vô cùng cẩn thận, hiển nhiên nàng cũng có chút căng thẳng. Ta ở bên cạnh nhắc nhở: “Ngươi không phải sợ, Mặc Thanh đã sử dụng mê thuật lên thân thể của ngươi rồi, bọn họ nhìn ngươi cũng chỉ như đang thấy một người có ngũ quan bình thường mà thôi, không nhận ra ngươi được đâu. Cứ thả lỏng thoải mái đi.”



Chỉ Yên hít thật sâu hai cái, lẽo đẽo đi sau lưng Mặc Thanh tiến vào trong thành.



Lúc sắp bước qua cổng thì đột nhiên có một binh lính giữ Mặc Thanh và Chỉ Yên ở lại.



Chỉ Yên không có biểu lộ gì để yên cho bọn họ xem xét đánh giá, hỏi thăm tên tuổi và quê quán. Chỉ Yên trả lời rất trơn tru rõ ràng. Ta ở bên cạnh thấy thế thì vô cùng hài lòng. Sau khi vào thành, tìm một chỗ nghỉ ngơi, rồi cùng chờ tới tối.



Đợi Chỉ Yên thoát hồn bay ra ngoài, ta liền tiến tới khen ngợi nàng: “Sáng hôm nay ngươi nói dối khá là trôi chảy đấy.”



Chỉ Yên gật đầu một cái: “Nếu so với Lệ ma đầu thì diễn trò ở trước mặt mấy người đó dễ dàng hơn nhiều.”



Ta nhíu mi, nghĩ cũng đúng, ngày nào nàng cũng phải gồng mình lên diễn trò ở trước mặt Đại Ma Đầu như vậy, lâu dần cũng luyện cho lá gan to ra, khả năng diễn xuất tất nhiên là không tầm thường rồi. Ta vỗ vỗ vai nàng: “Ngươi phải cám ơn ta đó.” Ta đã cho ngươi có cơ hội trưởng thành.



Chỉ Yên liếc ta một cái, vẻ mặt không còn thoải mái như thường ngày, nàng bay tới trước cửa sổ đưa mắt nhìn Giám Tâm môn cách đây hai con đường, mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.”



Ta gật đầu, vừa bay về hướng Giám Tâm môn vừa hỏi Chỉ Yên: “Ngươi có cảm thấy ban đêm ở chỗ này có gì bất thường không?”



Chỉ Yên khó hiểu hỏi ngược lại ta: “Có gì bất thường à?”



Ta biết, nàng nhất định là không thấy được cảnh tượng hiện giờ rồi — mặt trăng trên cao đã bị mây đen che kín, ngọn lửa oán khí lẫn sát khí phát ra mạnh mẽ từ Giám Tâm môn. Khí đen ở dưới mặt đất bốc hơi lên, quấn quýt ở dưới đùi của ta và nàng.



Cũng may là Chỉ Yên không nhìn thấy, ta nhủ thầm, nếu biết những thứ này đều là do phụ thân của nàng gây ra, đoán chừng nàng sẽ bị hù cho sợ chết khiếp.



Quả nhiên không hổ là lệ quỷ mạnh nhất trong vòng một trăm năm qua, xem ra phụ thân của Chỉ Yên bị chết rất khó hiểu nha.