Chiêu Diêu
Chương 38 :
Ngày đăng: 14:36 19/04/20
Nhớ tới chuyện cũ đã qua, cảm xúc trong lòng ta bắt đầu khởi động, chuyện xảy ra quá nhiều, ta không cách nào nói tỉ mỉ với Chỉ Yên, liền chỉ lên khách điếm, nói với nàng:
“Hiện tại ta muốn đi cứu người, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, ngươi tốt nhất nên ở trong phòng, ta sẽ dốc hết toàn lực giữ được thân thể cho ngươi.
Vào phòng, thân thể Chỉ Yên vẫn nằm an tĩnh trên giường, ta đứng ở mép giường, xoay người nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng nói, “Ta bảo đảm, buổi sáng ngày mai ngươi hồi hồn, sẽ trả lại cho ngươi một mảnh an bình.”
Chỉ Yên cử động mắt, trước khi ta sắp nhập vào thân thể của nàng liền kéo tay của ta lại, nàng biết thời gian eo hẹp, cũng không lảm nhảm gì nhiều, trực tiếp nói thẳng: “Từ ngày nhập Ma đạo, cái mạng này của ta như thế nào ta cũng nhận. Ngươi giúp ta báo thù, không cần bảo vệ thân thể của ta đâu, tốt nhất ngươi nên bảo vệ chính mình! Cho dù … không còn thân thể này! Ta cũng vẫn là đồ đệ của ngươi!”
Ánh mắt của nàng vô cùng nghiêm túc, thấy thế lòng ta cũng hơi dao động, không phải là chưa có ai từng phó thác tính mạng cho ta, chẳng qua là những người kia, ánh mắt không đơn thuần bằng tiểu cô nương này…
À không, có lẽ vẫn có.
Năm đó, ta vừa tới núi Trần Tắc đã đối mặt với sự bao vây chặn đánh của Thập Đại Tiên Môn để cứu lấy Mặc Thanh, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, thằng nhóc đó cũng dùng ánh mắt ấy nhìn ta chằm chằm như vậy.
Không sợ khổ, không sợ đau, không sợ chết, điều duy nhất mà hắn sợ, chính là ta buông tay hắn ra.
Nhưng cũng chính vào năm đó, ta một lòng nhớ tới Lạc Minh Hiên, không chú ý nhiều đến Mặc Thanh. Sau khi ta cứu hắn, xác nhận hắn đã an toàn, cùng hắn đợi đến khi Thập Đại Tiên Môn chuyển lực chú ý sang những chuyện khác, ta liền tống hắn vào núi Trần Tắc.
Chẳng lẽ chính là khi đó? Ta muốn đi tìm Lạc Minh Hiên, ngại mang theo hắn sẽ phiền phức, tống hắn lên núi Trần Tắc, khiến hắn sinh lòng oán hận ta?
Ta lắc lắc đầu, hiện giờ không phải là lúc nghĩ tới Mặc Thanh. Ta khoát tay, xoa đầu Chỉ Yên một cái: “Đừng làm như hai chúng ta đang sắp sinh ly tử biệt vậy, ta sẽ không sao, cũng không để cho thân thể ngươi gặp chuyện gì. Chứ không ngươi nghĩ ta kéo cái kẻ đang ở phòng cách vách kia tới đây làm chi? Liều mạng là chuyện của hắn.”
Ta nói xong, không nghe Chỉ Yên nói thêm điều gì nữa, lập tức nhập vào thân thể của nàng.
Vừa bước ra ngoài, ta vừa suy nghĩ, hiện tại Mặc Thanh đang có thương tích trong người, lần trước ở núi Linh Đình đại náo một trận, chỉ sợ là vết thương trên người hắn tái phát; giờ lại đang ở Cẩm Châu thành, thủ phủ tiên môn; đến địa bàn của Giám Tâm môn gây chuyện vốn là hành động xâm nhập vào động hổ. Đêm nay trong Cẩm Châu thành lại có cấm thuật, chẳng may chuyện không thành, cũng không cách nào rời đi ngay được.
Nghĩ như vậy, ta dừng lại ở trước cửa phòng của Mặc Thanh.
Ta thật sự muốn để cho hắn vì đi báo thù cho ta mà chịu chết sao?Nhưng tại sao lại không chứ?
Rõ ràng mục đích ban đầu của ta chính là giết Mặc Thanh, để cho hắn và Giám Tâm môn đồng quy vu tận, để cho Lạc Minh Hiên không cách nào thức tỉnh, đây không phải là kết cục tốt nhất ư? Ta không cần tốn nhiều sức lực đã diệt trừ được một đống kẻ thù…
Tại sao ta còn do dự?
Trong Giám Tâm môn, lúc này Liễu Tô Nhược và Liễu Nguy đang hại Thẩm Thiên Cẩm, Cầm Du thân là lệ quỷ cũng đang liều mạng ngăn cản, mà ta đứng ở trước cửa phòng của Mặc Thanh đấu tranh tư tưởng.
Ánh mắt của Thẩm Thiên Cẩm ngưng trọng, mà Liễu Tô Nhược ở phía đối diện cũng nheo mắt lại: “Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm.” Ả cười một tiếng, “Tiểu cô nương, ngươi cho rằng có Thiên kiếm này thì có thể hoành hành ở Tiên môn, đối nghịch với ta được sao?”
Ta cũng cười một tiếng: “Hoành hành ở Tiên môn có chút khó khăn, nhưng đối nghịch với ngươi thì vẫn thừa.”
Liễu Tô Nhược nhìn ta chằm chằ, ánh mắt trở nên hung ác sắc bén: “Tiểu cô nương nhà ngươi, đi Vạn Lục môn về lại học được điệu bộ mà ta ghét nhất, đúng là khiến cho người ta chán ghét.”
Nói xong, ả bất ngờ tấn côn, Bạch Thủy Giám Tâm kiếm trong tay cực kỳ xinh đẹp, một kiếm đâm thẳng muốn lấy mạng ta. Ta đẩy Thẩm Thiên Cẩm sang bên cạnh, nghiêng người tránh thoát lưỡi kiếm xông tới, thân thể của ta cũng khẽ loạng choạng. Liễu Tô Nhược cười cười, tay còn lại không cầm kiếm khẽ động một cái.
Sau lưng nhất thời có một sát khí đánh tới!
Ta biết chiêu pháp của ả, đây là tuyệt kỹ giết người bất ngờ của Liễu Tô Nhược. Ả ta vốn có hai thanh kiếm, một thanh đeo bên người là hùng kiếm, một thanh treo cao trên bầu trời là thư kiếm. Bình thường ả đi đến chỗ nào, thư kiếm liền bay theo tới đó, mà người thường căn bản không phát hiện ra điểm này. Vào lúc động thủ ả chỉ cần nhẹ phẩy tay một cái, thư kiếm trên bầu trời lập tức phóng xuống, khiến cho người ta không kịp trở tay đã bị giết chết.
Ả thích nhất là chiêu pháp âm độc bí ẩn như thế.
Nhưng ả lại không giết được ta, cho dù là hiện tại ta đang trong thân thể của Chỉ Yên.
Ta đưa Lục Hợp kiếm ra phía sau chống đỡ, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, không cần nhìn ta cũng biết, đây là âm thanh va chạm giữa Lục Hợp kiếm và thư kiếm của Liễu Tô Nhược.
Ta nhìn chằm chằm ả, cổ tay khẽ động, thuận thế mượn lực chống đỡ, trực tiếp khẽ quấn ở sau lưng, xoay thư kiếm Liễu Tô Nhược một vòng, rồi vung mạnh vứt cho ả ta: “Trả lại cho ngươi.”
Lần này đổi thành Liễu Tô Nhược bị giết không kịp trở tay, hai mắt ả ta trợn trừng, khó khăn lùi hai bước, tránh thoát thư kiếm, nhưng vẫn bị mũi kiếm cắt qua cánh tay, máu tươi tức khắc chảy ra. Ả miễn cưỡng bắt lại được thư kiếm.
Ta khinh thường trong lòng, bao nhiêu năm trước, lúc ta đến hôn lễ của ả giết Lạc Minh Hiên thì ả cũng dùng đúng chiêu này, mà ta cũng đối phó với ả y như thế. Chẳng qua lúc đó tu vi của ta cực cao, tốc độ nhanh hơn nhiều, trực tiếp dùng thư kiếm ghim thẳng vào trong lồng ngực của ả. Giờ nhìn lại thì thấy, nhiều năm như vậy rồi, ta đã đổi sang một thân thể mới mà ả vẫn không có tiến bộ một chút nào.
Ngu xuẩn đến đáng sợ.
Ta cầm Lục Hợp kiếm, lạnh lùng đứng nhìn ả, bên ngoài Mặc Thanh và Liễu Nguy vẫn đang chiến đấu kịch liệt, ánh sáng trên không trung càng lúc càng mạnh, có không ít đồ đệ của Giám Tâm môn gia nhập vào trận chiến. Bên ngoài càng náo nhiệt, tiếng động càng lớn thì càng làm nổi bật sát khí đang bắt đầu khởi động trong tiểu viện an tĩnh.
Mặt của Liễu Tô Nhược lúc sáng lúc tối do ánh sáng lóe lên ở bên ngoài, ánh mắt có ba phần u tối. Ả nắm chặt Thư Hùng Song Kiếm trong tay, giọng nói trầm thấp tựa như mang theo oán hận ẩn sâu trong nội tâm đã nhiều năm.
“Tiểu cô nương, ngươi khiến ta… nhớ lại một chuyện vô cùng không vui.”
“Ồ.” Ta nói, “Vậy ngươi tự điều chỉnh lại cảm xúc đi.”