Chiêu Diêu
Chương 4 :
Ngày đăng: 14:35 19/04/20
“Môn chủ từng dặn dò không được giết người lung tung…”
“Những chỗ khác tất nhiên là không thể, nhưng người tự tiện xông vào cấm địa, không cần biết lý do là gì, giết.”
“Dạ… Vâng, thuộc hạ đã nhớ kỹ…”
“Xử lý chuyện ở đây xong, tự đi Trừng Giới đường lĩnh phạt.”
Không ngờ hôm nay hắn thật uy phong, ta âm thầm hừ lạnh một tiếng, xoay xoay cổ, bẻ khớp ngón tay, “rắc rắc” mấy cái, họa động giãn gân cốt.
Chỉ Yên ở sau lưng ta nhìn ta chòng chọc: “Ngươi đang làm gì vậy? Chẳng phải ngươi đã nói chỉ cần ta trả lời một vài vấn đề cho ngươi thì ngươi sẽ trả lại thân thể cho ta sao?” Nàng có chút hoảng hốt, có lẽ đang nghĩ tới những chuyện xấu xa mà ta làm khi còn sống, “ Ngươi… ngươi định nuốt lời hả?”
Ta híp mắt nhìn về phía cuối con đường dưới màn mưa, nghe tiếng bước chân đạp tới: “Không phải ngươi vừa thắc mắc người chôn cất ta là ai sao?” Ta nói, “Tự ngươi nhìn đi.”
Ta vừa dứt lời, quả nhiên Mặc Thanh một thân hắc bào xuất hiện trong tầm mắt.
“Là… Là Vạn Lục Môn chủ… Lệ Trần Lan.”
À, thì ra hắn gọi là Lệ Trần Lan. Ta khẽ cười, con trai của lão ma Vương, hẳn la phải họ Lệ không sai. Ban đầu mới gặp, hắn sống chết không chịu nói ra tên của mình, còn mệt ta phải phí não nghĩ cho hắn một ái tên. Bây giờ nghĩ lại, đúng là ta bị hắn lừa gạt từ đầu tới cuối rồi.
“Tiểu cô nương.” Ta gọi Chỉ Yên, “Lúc trước ngươi nói, ngươi muốn gia nhập Vạn Lục môn có đúng không?”
Chỉ Yên ngây người nhìn ta: “Đúng … Đúng vậy.”
“Ta có một biện pháp đơn giản.” Ta quay đầu nhìn nàng, nhếch miệng tà tà cười một tiếng, “Khi tạo ra Vạn Lục môn ta đã lập ra một quy củ, người nào có bản lĩnh giết được ta thì người đó sẽ có tư cách lập tức đảm nhiệm chức vị Môn chủ. Ta nghĩ, ngươi muốn báo thù mà vào Vạn Lục môn làm môn đệ tiểu tốt bình thường chẳng có ý nghĩa gì. Không bằng…” Ta cười đến lộ cả răng nanh, “Ta đưa ngươi một bước lên trời, ý của ngươi thế nào?”
“Cái gì gọi là… một bước lên trời?” Chỉ Yên có chút mờ mịt.
Chính là, cho ngươi làm chức Môn chủ đó.
Ta làm chứng, đúng là khi nãy Mặc Thanh có nói như vậy.
Thế nhưng, lãnh đạo mà! Cái gì gọi là lãnh đạo? Đó chính là khi lãnh đạo đã nói một thì ngươi cũng phải nói một; mà lãnh đạo đã nói không phải một thì ai dám ở trước mặt hắn nói một. Mặt khác, ngươi cũng không thể nhắc nhở lãnh đạo rằng hắn vừa mới nói một, bởi vì như tuế là chứng tỏ lãnh đạo vô cùng ngu xuẩn, khiến hắn mất mặt.
Dù sao ta cũng đã từng là một lãnh đạo, ta hiểu được tâm trạng xấu hổ hiện giờ của Mặc Thanh khi làm Môn chủ mà gặp phải loại thuộc hạ ngu ngốc này.
Vì vậy ta có thiện ý lên tiếng giảng hòa: “Không phải ta tự tiện xông vào đây! Ta bị ép vào đây thôi, không thể giết ta được.” Ta nghiêng đầu, chỉ vào Liễu Thương Lĩnh bị ta đánh ngất nằm ở một bên nói: “Giết hắn, tất cả là lỗi của hắn.”
“Không được!”
Chủ Yên ở bên cạbh kêu lên.
Nhưng trừ ta ra thì đâu có ai nghe thấy tiếng của một con quỷ, cho dù là Mặc Thanh sở hữu Kiếm Vạn Quân lợi hại như vậy.
Ta liếc Chỉ Yên một cái, không có ý định quan tâm đến nàng. Nếu tội danh này không đẩy lên người của Liễu Thương Lĩnh thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây. Ta đâu có ngốc, dĩ nhiên là phải ưu tiên việc bảo toàn thân thể của Chỉ Yên trước đã, Liễu Thương Lĩnh có chết hay không chẳng liên quan gì tới ta.
Ta chuyển mắt, nhìn về phía Mặc Thanh, đợi hắn ra quyết định.
Cuối cùng, Mặc Thanh xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Cho người sắp xếp chỗ ở tại Hí Nguyệt Phong đi.”
Hắn đã đồng ý để ta ở lại, nhưng có nhận ta làm đồ đệ hay có giết Liễu Thương Lĩnh hay không thì không nói rõ. Chỉ có điều, khi đi ngang qua bia mộ của ta, cước bộ của hắn thoáng ngừng lại. Ngón tay hơi động một chút, kết giới lóe ra ánh vàng ngưng kết ở trên ngôi mộ, giống như một cái ô lớn ngăn nước mưa chảy xuống.
Ta nhíu mày.
Hắn có ý gì đây? Thuận tay bố thí sao?
Ta không có cơ hội hỏi, cũng không có cách nào để hỏi, bóng dáng Mặc Thanh đã hoàn toàn biến mất sau màn mưa.