Chiêu Diêu
Chương 50 :
Ngày đăng: 14:36 19/04/20
Edit: Gannie Chib
Beta: Bozu
Bà lão Chu thị dắt theo con bà ta tới, ta liếc tên thư sinh đó từ trên xuống một cái, hắn khúm núm trước mẫu thân mình, đoán chừng khi còn sống rất hèn nhát, hiện tại đã chết rồi cũng không thoát khỏi thân phận kia.
Chu thị hỏi hắn có thích ta hay không, nếu thích, chuyện này cứ thế mà định, sẵn tiện lấy ngày sinh tháng đẻ của ta đi viết thiếp hồng, kết hôn âm, còn cho ta thêm sính lễ.
Ta đang đứng sau lưng Chu thị ngó lung tung, sau khi nghe Chu thị hỏi, tên thư sinh hèn nhát kia lại xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, ánh mắt ngượng ngùng như cô nương kia chạm phải ánh mắt ta thì hắn toàn thân khiếp đảm.
Ta đứng sau lưng Chu thị mặt lạnh như băng theo dõi hắn, căng môi dùng khẩu hình bảo hắn: “Nói thích.”
Thư sinh kia nuốt một ngụm nước bọt: “Th… Th… Th… Thích…”
Chu thị vui vẻ ra mặt, định dắt tay ta, ta lại tránh, xoay người nói: “Đi, trực tiếp đi viết thiếp hồng.”
Chu thị rất vui vẻ: “Con xem vợ của con còn gấp gáp hơn cả con.”
Bà ta mang theo nhi tử và ta đi, huyên thuyên lải nhải nói tới nói lui rằng bọn họ khi còn sống là gia đình giàu có, hành thiện tích đức làm nhiều việc tốt, chỉ duy nhất phụ thân con bà ta chết sớm là không tốt. Chu thị khổ cực nuôi nấng hài tử lớn lên, cuối cùng hắn cũng một lòng quyết tâm thi đậu tú tài, thời điểm lên đường đi dự thi, ngọn núi trong thôn bị một đám thổ phỉ đánh cướp, thế là hai mẹ con thành một cặp vong hồn.
Khi còn sống bà lão không có nguyện vọng gì nhiều, chuyện duy nhất không cam tâm chính là chưa được nhìn thấy nhi tử của mình thành thân. Vì vậy Quỷ thị vẫn luôn tìm kiếm mất khá nhiều thời gian để chọn bát tự, dáng vẻ, chọn xem có phải xử nữ hay không, cố chấp đến tội nghiệp.
Bây giờ gặp ta, Chu thị vẫn còn kén chọn: “Ngươi chính là sống quá lâu nên hơi già, nhưng cũng không sao cả, cứ cho là khi còn sống đã tu tiên đi, nhưng những người tu tiên này, cứu người nhiều, giết người cũng nhiều, không bằng con ta phúc đức dày…”
Ta nhìn chòng chọc tên thư sinh tuyệt không dám ngẩng đầu bên cạnh một cái, hèn nhát tới mức này còn nói gì tới phúc đức.
Ta cùng với hắn cất thiếp hồng đi rồi lại cùng bọn họ đến cửa hàng hồi hồn, đến trước của hàng hồi hồn, lúc Chu thị sắp sửa nhấc chân đi vào, phút chốc hỏi ta: “Ta đây chỉ đủ mua cho ngươi Hoàn Dương Đan một canh giờ, ngươi phải nói cho ta biết trước, ngươi hồi dương để làm cái gì?”
Không hóa thành xương khô, không một chút thối rửa.
Ta đang ở đâu, đây là nơi nào, là ai đưa thân thể của ta đặt ở nơi này? Tại sao để ở chỗ này? Làm thế nào để ở chỗ này?
Ta rốt cuộc…
Chết hay chưa?
Vô số câu hỏi chen chúc chui ra, ta ngồi xuống, cái lạnh thấu xương thoáng chốc truyền vào da thịt làm đầu óc ta tỉnh táo lại.
Không, bây giờ không phải là lúc thích hợp để suy nghĩ những chuyện này!
Ta chỉ có hai canh giờ, bất kể đáp án những vấn đề kia là như thế nào, hiện tại ta chỉ có một chuyện duy nhất phải làm - phải để cho Lạc Minh Hiên tiếp tục ngủ say.
Chờ phong ấn Lạc Minh Hiên lần nữa, ta sẽ từ từ xem xét thân thể cùng những vấn đề này.
Ta đứng lên, tay nắm thành quyền, đây là thân thể của ta, ta quen thuộc từng tấc kinh mạch trong thân thể, khí tức của ta, máu của ta, năng lượng của ta, tất cả kiêu ngạo cùng tự hào của ta.
Ta còn mặc bộ đồ năm đó đến Vạn Lục Môn, áo bào hai màu đen đỏ, ta cử động vai, xoay xoay cổ, ta phủi sương rơi trên vai, đi lòng vòng. Khóe môi không ngăn được nụ cười.
Tảng băng trước mặt phản chiếu rõ hình dáng của ta, tóc đen, mắt đen, ma khí bao bọc quanh thân, ta cắn chặt ngón tay, môi trên dính máu đỏ nhìn đến ghê người.
Ta là ma.
Ma đầu Lộ Chiêu Diêu làm cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Đã lâu ta không hoạt động gân cốt rồi.