Chiêu Diêu

Chương 68 :

Ngày đăng: 14:36 19/04/20


Hắn là ca ca của Tử Du, thế này thì thật có chút khó xử.



Nếu ta không gặp Tử Du, không biết duyên phận giữa huynh đệ bọn họ với ta, thì hôm nay ta đưa hắn cho Mặc Thanh xử trí cũng không có gì phải suy nghĩ.



Nhưng ta đã biết chuyện cũ, hiện giờ Lâm Tử Dự lại lên đến thân phận Trưởng Ám La Vệ, lúc thấy ta còn gọi hai tiếng Môn chủ thực cung kính; bên trong chuyện tạo phản chống lại Mặc Thanh e là cũng có ba phần tâm tư muốn báo thù cho ta đi.



Lại nói, khi ta ở Chợ Quỷ, Tử Du giúp đỡ ta rất nhiều…



Ta quay đầu, quẳng vấn đề phức tạp này cho Mặc Thanh: “Hắn là do ngươi cất nhắc lên, người hắn cảm thấy có lỗi nhất là ngươi, ngươi xem rồi quyết định đi.” Nói xong, ta cất bước đi ra, vốn định tính toán ra khu vực phía sau Vô Ác Điện. Nếu ta có thể vận pháp lực sửa chữa được thì cần phải tu chỉnh chỗ này lại cho tử tế, đợi Mặc Thanh xử lý vụ Lâm Tử Dự xong, ta có thể lập tức túm bàn tay nhỏ bé của Mặc Thanh trực tiếp đẩy cửa vào phòng rồi…



Nhưng ta không ngờ, ngay khi vừa bước chân đi một bước, dưới chân ta bỗng mềm nhũn, cảm giác vô lực khi ở trong trận pháp Tố Sơn khi trước thoáng chốc lại dâng lên. Thân thể ta không chịu sự khống chế của ý chí, sắp sửa đổ sấp xuống.



Mặc Thanh giật mình, ánh mắt chợt lóe. Cánh tay hắn mở rộng ôm ta vào trong ngực.



Ý, cái lồng ngực này thật sự là ấm áp nha......



Ta đưa tay sờ mó trên người hắn, nhưng mà một miếng đậu hũ còn chưa cắn được, ta chỉ kịp nghe một tiếng căng thẳng của Mặc Thanh: “Làm sao vậy?” đã “xoẹt” cái ly hồn.



Ta kinh ngạc!



Thế này là thế nào? Vì sao vẫn có thể ly hồn? Không phải ta đã hoàn hồn rồi hay sao, còn có thể sử dụng pháp thuật, đã uống máu Cầm Thiên Huyền...... Từ từ đã, chẳng lẽ là nhờ uống máu Cầm Thiên Huyền nên hiện tại ta mới có thể ở trong thân thể của chính mình và sử dụng pháp thuật sao?



Bây giờ cách lúc uống máu của hắn đã lâu cho nên tác dụng mà máu của hắn mang đến cũng hết?



Thế này chẳng phải bắt ta về sau cứ một hai canh giờ lại phải túm lấy người Cầm gia mà rút máu?



Ta còn chưa cân nhắc xem chuyện này sẽ dẫn đến kết cục thế nào, ánh nắng buổi sáng mỏng manh dừng trên người ta bỗng kéo tới cảm giác như xương cốt bốc cháy lan tràn trong hồn thể.



Thân thể kia của ta tức khắc mềm nhũn ngã vào lồng ngực Mặc Thanh. Ta không kịp xem thần sắc Mặc Thanh thế nào, chỉ cố nhịn đau đớn vội vàng bay vào bên trong, trốn sụp xuống trong cái bóng của Vô Ác Điện.




Lại hoàn hồn rồi.



Mặc Thanh đứng một bên chăm chú theo dõi ta, tay ta sờ sờ lưng hắn: “Đừng sợ, chỉ là tạm thời có chút vấn đề, về sau nhất định sẽ tốt thôi.” Đáp hai chân xuống đất, ta đứng dậy, Mặc Thanh đỡ lấy ta, ta lại đẩy hắn ra, nhưng cũng chỉ đi được hai bước rồi vội duỗi tay ra vịn chặt Mặc Thanh.



Trong phòng thoáng im lặng, ta nhìn về phía Chỉ Yên: “Ngươi cho ra một ít máu đi.”



Chỉ Yên ngẩn người: “Hả?”



“Lấy máu.”



Chỉ Yên hoảng sợ nhìn chằm chằm ta: “Đại...... Đại Ma Vương, tuy rằng ta rất thích ngươi, nhưng ta...... ta còn chưa muốn chết.”



“Ai bắt ngươi chết, chích máu ra một chén nhỏ là được rồi.”



Ta cắn răng, thân thể này, nếu đúng như ta đoán, cần dựa vào máu người Cầm gia bọn họ mới có thể tiếp tục hoạt động.



Vậy phải làm sao đây!



Sau này, thời điểm ta và Mặc Thanh làm ‘chính sự’, chẳng lẽ còn phải có Chỉ Yên ở ngoài cửa coi chừng giùm sao. Chẳng may giữa chừng ta không được, còn phải kêu Chỉ Yên đi vào, dâng một ly máu cho ta uống, sau đó lại làm tiếp?



Cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng hoang đường!



Ta đường đường là Lộ Chiêu Diêu, tại sao phải chịu cuộc sống mất hết tự do tự chủ như thế! Còn ra thể thống gì nữa! Hạ thấp hết cả uy vũ!



Phải nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết mới được!



Ta nhìn máu từ đầu ngón tay Chỉ Yên nhỏ xuống được non nửa chén, liền cầm lên uống sạch. Híp mắt lại cân nhắc, xem ra, đêm nay ta phải đi tới Chợ Quỷ rồi, dù sao với những chuyện về quỷ thì chỉ có hỏi những con quỷ ở đó mới rõ ràng nhất.