Chiêu Diêu
Chương 70 :
Ngày đăng: 14:36 19/04/20
Dùng thuật di chuyển đi về quê cũ.
Lạc Minh Hiên nói trước kia nơi đây có phong ấn của Ma vương cho nên người ngoài khó có thể tiến vào, người ở bên trong muốn đi ra cũng không dễ. Có lẽ từ lúc Lạc Minh Hiên phá hủy phong ấn Ma vương, thả Mặc Thanh ra, kết giới trận pháp nơi này đã không còn tồn tại nữa, bất cứ ai cũng có thể tùy ý ra vào.
Chỉ có điều trải qua trăm ngàn năm, sự tồn tại của phong ấn Ma vương đã để lại chướng khí khó tan trên vùng đất này, cây khô bốn phía vĩnh viễn không phát triển lại nổi, ngay đến một cọng cỏ cũng không thể sống sót.
Một là không có chỗ ở, hai là tu hành khó khăn, không một ai tình nguyện đến vùng núi hoang vu hẻo lánh này. Khi ta và Chỉ Yên đáp xuống đất, nàng còn trợn mắt kinh ngạc một phen.
“Đại Ma Vương, ngươi lớn lên ở nơi này sao...... Gian khổ như thế, cũng khó trách ngươi lại trở thành Đại Ma Vương......”
Tu ma hay tu tiên cũng đều là tu đạo, mà tu đạo tất nhiên là cần có linh khí đất trời, cố hương của ta xung quanh toàn là chướng khí, người thường đến đây không bị độc chết cũng đã tốt lắm rồi. Thế mới nói, nơi này tuyệt đối không phải là một chỗ tu hành tốt lành gì.
Nhưng ta thì khác.
Ông ngoại nói bộ tộc chúng ta đã sinh sống ở nơi này trăm ngàn năm, mỗi một thế hệ lại càng thích ứng nhanh hơn với vùng đất này, đến thời điểm ta sinh ra, thể chất của ta đã thích ứng đến mức có thể hấp thu chướng khí chuyển thành dưỡng chất để tu luyện.
Sau khi rời khỏi cố hương, thế gian rộng lớn, trời đất bao la, chỗ nào cũng dễ tu hành hơn so với quê cũ, nên đương nhiên ta lại càng giống như cá gặp nước.
Vậy đúng như lời Chỉ Yên nói, khó trách ta có thể trở thành Đại Ma Vương.
Đã lâu lắm rồi mới quay lại đây, nhưng ta không hề có bất cứ cảm giác xa lạ gì với chốn cũ. Lại còn bởi đã biết mối quan hệ sâu xa giữa ta và Mặc Thanh nên hiện giờ ta còn này sinh ra vài phần tình cảm mới đối với nơi này.
Ta dẫn Chỉ Yên vượt qua khe suối, cuối cùng cũng tìm được tiểu viện trước đây ta từng sống cùng ông ngoại.
Tiểu viện rách nát, bám đầy bụi bặm, lão nhân hay uống rượu coi giữ trong viện trước kia cũng không thấy nữa. Ta vào nhà, bấm quyết, một trận gió nổi lên quét sạch bụi đất trên giường. Ta ngồi xuống đó chờ ly hồn.
Chỉ Yên bước vào phòng ngó trái ngó phải một lượt: “Vừa rồi trên đường đi đến đây ta thấy có nhiều tiểu viện khác mà, sao lại chẳng có lấy một người sống vậy? Đi ra ngoài hết rồi hả?”
“Chết hết rồi.”
Chỉ Yên cả kinh: “Sao...... Sao lại thế?”
“Trước kia ở chỗ này có kết giới, trong ngoài tách biệt, rất nhiều người chán cảnh sống cả đời ở trong đây. Khi đó ta còn nhỏ, mấy người thuộc thế hệ phụ mẫu ta đều thử tìm biện pháp đi ra ngoài, mà ra ngoài rồi cũng không thấy ai trở về. Dần dần, trong thôn chỉ còn lại mỗi ta và ông ngoại. Sau khi kết giới bị phá, ta cũng đi ra ngoài thế gian kia......”
Ta bịt tai giúp Chỉ Yên, bảo vệ tâm mạch của nàng, đợi tiếng gào rú đó rút đi rồi đặt Chỉ Yên lại trên mặt đất, lập một cái kết giới bảo vệ nàng trong đó.
Ta đứng dậy, mặc cho hơi thở của gã khổng lồ cuốn theo chướng khí vần vũ vạt áo cùng mái tóc ta. Ta bẻ ngón tay, “đùng đùng” hai tiếng, vung tay lên, triệu hồi Lục Hợp kiếm từ trong đống phế tích.
Bước từng bước đến gần gã khổng lồ đang che cái tay bị cụt mất kia.
“Chưa có kẻ nào dám động đến người của ta ở trước mặt ta như vậy.” Ta vung kiếm lên, kiếm khí hồng nhạt, sấm sét bao trùm, phát ra nhưng tiếng ầm vang như tiếng rồng ngâm, “Nói, ngươi muốn chết như thế nào?”
“Vô liêm sỉ! Tay của ta......” Gã khổng lồ vẫn chưa lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của ta thì phải, hắn cắn răng một cái, trong tiếng kinh hô của mấy tên lâu la đằng sau, sải bước chạy về hướng ta.
Tay hắn chợt lóe ra ánh sáng, dùng ma khí ngưng tụ thành một cây búa khổng lồ. Hắn gầm lên, giơ búa bổ tới.
Ta đứng yên, khí tức lưu chuyển, trong nháy mắt liền lách tới sau cổ hắn, Lục Hợp kiếm theo chỗ xương cổ hắn đâm xuống da. Ánh mắt ta lạnh lẽo nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười: “Ngươi quá chậm rồi.”
Kiếm đâm từ sau ra trước, vốn có thể chỉ cần một nhát từ cổ đâm thủng xương cột sống, phá vỡ cổ họng hắn, nhưng ngay lúc ta sắp đâm thủng hoàn toàn xương cốt hắn thì Lục Hợp kiếm lại bị một thanh kiếm bát diện chặn lại.
“Chà, cơn tức của Môn chủ Vạn Lục môn các ngươi ai cũng lớn như vậy hả?”
Ta liếc mắt sang nhìn, thấy Khương Vũ một đầu tóc đỏ, tươi cười càn rỡ, thần sắc quá mức phóng đãng đang nắm chuôi của thanh kiếm bát diện kia.
“À.” Ta cũng học hắn, cười khẽ một tiếng, “Đúng rồi, cơn tức lúc nào cũng lớn như vậy đấy.”
Nói xong, mũi kiếm còn chưa động, ta đã truyền khí tức vào đó, sấm sét theo thân kiếm giật “uỳnh” một cái, lập tức xuyên thẳng qua cổ của tên khổng lồ kia.
Yết hầu hắn ta phát ra âm thanh mơ hồ gì đó, nhưng không có động tác gì nữa, từ từ đổ sập xuống.
Ta lùi lại, đến bên người Chỉ Yên, thản nhiên nhìn Khương Vũ đứng trước mặt. Tóc hắn đỏ dài đến thắt lưng, áo choàng buông phủ, mặt mũi y chang những con rối kia.
Nhưng sức mạnh và khí thế này, khẳng định đây không phải là con rối.
Nếu vậy, người đi đến Thiên Trần Các trên Tố Sơn bắt Cầm Thiên Huyền phải là một con rối khác. Một người mà làm ra vài hình nhân để dùng dần, tên Khương Vũ này đúng là biết cách chơi.
Khương Vũ cầm kiếm bát diện, gẩy gẩy thi thể gã khổng lồ trên mặt đất: “Thật vất vả mới bồi dưỡng ra một tên thủ hạ lại bị ngươi giết chết rồi.” Tuy rằng nói như thế nhưng biểu hiện của hắn chẳng có lấy một phần tiếc nuối. Khương Vũ tra kiếm vào vỏ, nhìn ta chằm chằm, liếm liếm môi nói, “Ngươi lấy cái gì bồi thường đây?”