Chiêu Diêu
Chương 772 :
Ngày đăng: 14:36 19/04/20
Edit: Teru
—
Tỉnh giấc.
Ta vẫn nằm ở trong ngực Mặc Thanh. Trên cao, bầu trời đã hửng sáng. Hơi thở của ta vừa động, Mặc Thanh liền nhẹ giọng nói bên tai ta: “Chiêu Diêu, mặt trời mọc rồi.”
Một câu nói bình thản như vậy những chẳng hiểu tại sao khi nghe thấy, ta lại không khống chế được có chút khổ sở.
Mặt trời mọc, Mặc Thanh, những năm tháng sau này ta muốn ngày nào cũng sẽ cùng chàng ngắm mặt trời mọc, nhưng…
Chúng ta có thể hay không?
Thân hình Mặc Thanh khẽ cứng lại, ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”
Hắn cười yếu ớt, cúi đầu nhẹ giọng trả lời ta: “Tay đã tê lắm rồi.” Giọng nói của hắn dịu dàng như vậy. Dịu dàng khiến ta mê luyến, cũng làm cho suy nghĩ tàn nhẫn nhen nhóm trong lòng ta.
Tâm ma thì tâm ma, con mẹ nó ta chẳng quản. Ta muốn sống cùng Mặc Thanh, không cho hắn đi vào phong ấn chết tiệt kia, cũng không cần quan tâm đến đám tiên nhân thiên giới gì đó. Thần tiên nào dám đụng đến Mặc Thanh của ta, ta sẽ giết hắn; Phật nào dám động, ta liền giết Phật. Cả thiên hạ này, không kẻ nào có thể ngăn cách ta và hắn.
Cùng lắm thì chọc thủng bầu trời này, để cho cả thiên hạ cùng chết với hai chúng ta, có gì mà phải sợ!
Suy nghĩ ác độc đó vừa nảy sinh, tâm trạng ta tốt hơn rất nhiều.
Tay Mặc Thanh nhè nhẹ vuốt tóc ta, ta quay đầu nhìn hắn, ánh mắt của hắn lại nhìn ánh bình mình mới ló dạng phương xa, dường như thoáng cười yếu ớt, ẩn giấu tất cả ý định đè nén dưới đáy lòng.
Sau khi trời sáng hẳn, Mặc Thanh lại bắt đầu bận rộn đi xử lý công chuyện của hắn.
Ta cũng trở về phòng, Thập Thất đến tìm ta. Nàng vừa vào cửa đã hăm hở nhào tới ôm chầm lấy ta, lúc này ta lại đang bận lòng suy nghĩ đến chuyện của Mặc Thanh, bị bất ngờ nên đứng không vững, thắt lưng đập vào cạnh bàn phía sau. Ta nghe thấy “keng” một tiếng, có đồ rơi trên mặt đất, ta cúi đầu xuống nhìn thì nhất thời sửng sốt.
Khuy Tâm Kính… từ phía sau người ta rớt xuống.
Lúc trước sau khi diệt trừ Khương Vũ xong, ta sợ Mặc Thanh biết được suy đoán trong lòng ta về thân thế của hắn, nên vẫn giả bộ quên không đeo Khuy Tâm Kính lên người, mặc dù ta biết Mặc Thanh đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được nó về cho ta.
Mà ít nhất là ngày hôm qua, ta không hề đeo nó trên người. Là lúc nào…
Mặc Thanh đã lặng lẽ đặt Khuy Tâm Kính ở sau lưng ta…
Trúc Quý nói Mặc Thanh là tâm ma được sinh ra bởi sự nghi kỵ, cho nên, ngay cả ta hắn cũng nghi ngờ sao? Nhưng dù biết như thế, ta cũng không thể tức giận với hắn. Hiện tại Mặc Thanh đã biết hết tất cả ý định của ta rồi, cũng biết rõ ràng thân thế của hắn…
Ta nằm ở trên giường, cảm thấy mỗi một khắc thời gian trôi qua là một lần chịu đựng khổ sở. Ta muốn phá bỏ cấm chế quanh thân nhưng làm cách nào cũng không thể hóa giải được.
Ta biết, đây là cấm chế của Mặc Thanh tạo ra. Hiện tại ma lực của hắn đã thức tỉnh, sớm đã không còn là một người tu đạo bình thường mà ta có thể đối phó nữa. Ta không thể phá được cấm chế của hắn, trừ phi… hắn biến mất.
Trời sáng, ta nghe được có người tới phòng ta thăm dò, thấy ta vẫn ngủ liền lập tức đi ra ngoài.
Không, mau mau đi ngăn cản Mặc Thanh, gọi hắn quay trở lại. Đừng để cho hắn đi.
Đừng để cho hắn …
Lại phải một thân một mình đi đối mặt với những lựa chọn tàn nhẫn kia. Cả đời này của hắn đã phải đeo trên lưng quá nhiều gánh nặng rồi, đến cuối cùng đừng để hắn phải gánh chịu những tổn thương đó nữa, hứng lấy trách nhiệm nặng nề rồi một mình chịu chết.
Ta nguyện ý đi cùng hắn, vì sao hắn không hỏi qua ý kiến của ta, ta nguyện ý đi cùng hắn mà!
Ta nhắm mắt lại, dùng hết toàn lực, rốt cuộc cũng mở được mắt ra. Bên ngoài lại là đêm tối, bốn phía tĩnh lặng không có ai, ta ngồi dậy, lập tức dùng thuật di chuyển đi về quê cũ. Ở nơi huyệt động sâu trăm trượng, ánh sáng chói mắt giống như ban ngày, phong ấn trên vách đá đã được sửa chữa. Mà nằm giữa luồng ánh sáng bỏng mắt đó, hình ảnh nam nhân tóc đen mặc hắc bào thật quá bắt mắt. Hắn đứng ngay giữa ánh sáng, tay cầm Kiếm Vạn Quân đang tự sửa chữa lại mộ phần cho mình.
Ta vừa tới chỗ này được một lát, ánh sáng trên mặt đất đột nhiên bùng nổ, một cột sáng cao ngất trời vụt lên, bao trùm bóng dáng của hắn. Mà theo luồng ánh sáng rơi xuống huyệt động, thân thể Mặc Thanh tựa như lá rơi cũng bị cuốn vào theo. Ta liều mạng, cắm đầu cắm cổ xông vào cột sáng đó.
Trong ánh sáng, cơ thể ta dường như bị xé rách, đau đớn dữ dội. Ta kìm nén nỗi thống khổ như đang dời núi lấp biển, lội ngược dòng tìm được Mặc Thanh, bắt lấy vạt áo của hắn.
Mặc Thanh mở mắt, không dám tin nhìn ta: “Nàng tới làm gì!” Hắn vô cùng tức giận, “Quay về!” Rồi vung tay muốn đẩy ta ra.
Ta sống chết ôm chặt lấy cổ hắn, cùng hắn chịu đựng đau đớn giống như thân thể đang bị đập vỡ: “Không được ra lệnh cho ta!” Ta quát hắn, “Cũng đừng thay ta quyết định. Ta biết như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất!”
Ta biết lựa chọn nào là tốt hơn, ta biết trên cõi đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn so với ái tình, nhưng ta cũng biết khi đã yêu quá nhiều thì nó còn quan trọng hơn cả sinh mạng.
Có thể có được tình yêu này, là phúc khí của ta.
“Hoàng Tuyền Vong Xuyên, chỉ cần có chàng, ta sẽ đi theo.”
So với việc sống một mình, ta càng muốn đi cùng chàng.
Cổ họng Mặc Thanh nghẹn lại, cuối cùng hắn không đẩy ta ra nữa: “Lộ Chiêu Diêu, đời này có nàng là may mắn lớn nhất của ta.”
Thật tốt, đến một khắc cuối cùng, chúng ta đều nghĩ rằng mình là người may mắn, hạnh phúc nhất.
Trong nỗi thống khổ tột cùng, tất cả cảm xúc trong ta đều vỡ nát, duy chỉ có sự ấm áp trong ngực là vĩnh viễn không tiêu tan …