Chiêu Diêu

Chương 79 : Ngoại truyện về Mặc Thanh (1)

Ngày đăng: 14:36 19/04/20


Sau khi ở cùng một chỗ với Lộ Chiêu Diêu, Mặc Thanh rất ít khi nhớ lại những chuyện trong quá khứ, bởi vì đối với hắn mà nói, tất cả đã trôi qua rồi, không có gì sánh bằng sự yên lòng của hắn đối với cuộc sống hiện tại.



Rất nhiều về năm sau, có một ngày hắn dẫn theo Lộ Chiêu Diêu cùng hai đứa nhóc trong nhà đến Phong Châu thành du lịch. Lộ Chiêu Diêu đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đến thăm Tư Mã Dung, cả nhà bọn họ liền tới tiểu viện của Tư Mã Dung làm khách.



Tư Mã Dung vẫn độc thân như cũ, mà khả năng sử dụng Cơ Quan Thuật của hắn đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, tạo ra được những Mộc Đầu Nhân không khác gì người thật.



Bọn họ bước vào trong viện, thấy một nữ tử đẩy xe lăn của Tư Mã Dung ra ngoài. Chiêu Diêu nhìn thấy nàng kia, nhất thời chớp mắt sửng sốt: “Tiểu Viên Kiểm…”



Qua Khuy Tâm Kính có thể biết rõ suy nghĩ trong lòng của Chiêu Diêu, nhờ đó Mặc Thanh cũng biết được đầu đuôi của chuyện này. Hắn không nói gì, chỉ nhìn Mộc Đầu Nhân có dáng vẻ của Tiểu Viên Kiểm do Tư Mã Dung tạo ra, dắt hai đứa bé vào trong sân chơi đùa.



Chiêu Diêu sinh được một nam một nữ, con gái lớn là Lệ Minh Ca, con trai nhỏ là Lệ Minh Thư. Tính tình hai chị em nhà này một người giống cha, một người giống mẹ, chẳng qua là giới tính bị đảo ngược một chút. Tỷ tỷ trầm mặc ít nói, cách xử sự với người ngoài thì tương tự như Mặc Thanh; mà đệ đệ thì hoàn toàn là phiên bản nhỏ của Lộ Chiêu Diêu, lên trời xuống đất khắp nơi gây họa. Phàm là con cháu nhà ai bị đánh, không cần nghĩ cũng biết là do thằng nhóc đó làm.



Hiện tại hai chị em được Mộc Đầu Nhân Tiểu Viên Kiểm dắt đi, nhưng chỉ một lát sau đã thấy Lệ Minh Thư rút một vài cơ quan ở trên mu bàn tay của Mộc Đầu Nhân ra. “Lạch cạch” hai tiếng, ngón tay của Mộc Đầu Nhân Tiểu Viên Kiểm liền biến thành mấy đoạn gỗ nhỏ thi nhau rơi xuống đất.



Lệ Minh Thư “Ồ” lên một tiếng, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, còn Lệ Minh Ca thì khẽ nhíu mày. Tiểu Viên Kiểm cũng không tức giận, chỉ cúi xuống nhặt lại cọc gỗ của mình. Lộ Chiêu Diêu nổi giận: “Thằng nhóc nghịch ngợm kia, mới rời mắt đi một chút thôi mà đã gây ra họa rồi! Mau tới đây!”



Nàng xắn tay áo muốn dạy dỗ con trai một trận, Lệ Minh Thư vội vàng núp ở sau lưng tỷ tỷ.



Tư Mã Dung ngồi trên xe lăn thấy thế thì cười khẽ: “Sư huynh thật có phúc. Ta ở trong tiểu viện đã lâu không còn được thấy niềm vui thú nhân gian như thế này nữa rồi.”



Trong viện có rất nhiều Mộc Đầu Nhân nhưng liệu có thể xoa dịu được nỗi tịch liêu hay không? Chỉ e người ngoài không bao giờ có thể hiểu được cảm giác trống vắng của hắn.



Mặc Thanh bước đến phía sau Tư Mã Dung, giúp hắn chậm rãi đẩy xe lăn đi dưới hàng cây bên cạnh tiểu viện: “Chiêu Diêu đã từng nhìn thấy nữ tử của Nam Nguyệt giáo kia ở trong viện của ngươi.”



Tư Mã Dung nghe vậy, mạnh mẽ giữ lại bánh xe lăn, hắn lặng lẽ hồi lâu, khói lửa nhân thế trong nháy mắt dường như cách hắn thật xa. Hắn quay đầu lại, nhìn Mặc Thanh hỏi: “Cái gì?”



Chiêu Diêu chưa từng kể chuyện này cho bất cứ ai, nói gì đến Tư Mã Dung. Mặc Thanh đọc được suy nghĩ của Chiêu Diêu, biết nàng cảm thấy hiện giờ hai người đã âm dương cách biệt, vĩnh viễn không thể nào ở bên nhau được nữa, chi bằng để Tư Mã Dung không biết đến sự tồn tại của người kia, tránh cho hắn nhớ thương khổ sở.



Nhưng Mặc Thanh lại nghĩ, cho dù Tư Mã Dung không bao giờ có thể chạm vào, thậm chí không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của nữ tử Nam Nguyệt giáo đó, nhưng nếu biết nàng ấy vẫn còn đang ở bên cạnh cũng đủ khiến cho Tư Mã Dung vui vẻ rồi.



Đã đến lúc này, Tư Mã Dung chẳng còn ôm hy vọng gì xa vời, chỉ cần biết đến sự tồn tại của nàng cũng đủ để an ủi linh hồn cô tịch của hắn.



Mặc Thanh hiểu rõ nỗi lòng này.



Bởi vì trước kia, đó cũng chính là nỗi lòng của hắn.



Thật ra thì từ lần đầu gặp gỡ Lộ Chiêu Diêu, hắn không hề nghĩ tương lai sẽ có ngày này, hắn được cùng nàng trải qua cuộc sống như hiện tại. Nàng bất chợt mạnh mẽ xông vào cuộc sống của hắn tại thời điểm hắn tuyệt vọng nhất; buổi tối hiểm nguy đó đã để lại trong sinh mạng hắn một hình ảnh … không thể nào quên.



Nàng tựa như thiên thần xé gió mà đến, chặn lại đao kiếm của đám người tiên môn, cứu mạng hắn, dẫn hắn chạy thoát khỏi tuyệt cảnh. Sau đó còn làm bạn với hắn, tuy mang trên mình một thân đầy thương tích, nhưng từ đầu đến cuối nàng đều che chở cho hắn.
Hắn không có cách nào từ chối Lộ Chiêu Diêu, bất luận nàng nói cái gì, hắn đều không thể cự tuyệt. Bao gồm cả lúc này, lý trí của hắn lại gõ lên một tiếng chuông cảnh tỉnh thật lớn ở trong đầu, hắn tự nói với mình, không được, không được, không được!



Nhưng Lộ Chiêu Diêu lại giống như yêu tinh trong truyền thuyết, cắn nuốt đôi môi hắn, vuốt ve lồng ngực hắn, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, còn khẽ dùng đầu lưỡi liếm qua. Xúc cảm nhẵn nhụi, hấp dẫn mê hồn; phòng ngự của hắn bị đánh cho tơi bời, tan tác.



Hắn không nhịn được đón nhận sự nhiệt tình của nàng, nàng đã chủ động cám dỗ, lại thêm sức hấp dẫn trí mạng vốn có, dần dần hắn cũng bắt đầu đáp lại. Dục vọng ham muốn đã cẩn thận che giấu nhiều năm bây giờ giống như núi lửa thoát khỏi cấm chế không ngừng phun trào ra dung nham nóng bỏng, tựa như có thể phủ kín cả bầu trời.



Mà sau một chốc không thể khống chế đó, dường như Lộ Chiêu Diêu có chút không ứng phó được thế công của hắn. Nàng đẩy hắn ra, nằm úp sấp trên ngực hắn rồi ngước mắt lên nhìn.



Dưới ánh sáng của trận pháp, con ngươi đen nhánh của nàng phản chiếu gương mặt xấu xí của hắn.



Những thứ ấn ký màu đen kia giống như những con sâu ghê tởm đáng sợ, bò đầy mặt hắn.



Đôi mắt Lộ Chiêu Diêu tựa như một chiếc gương, đồng thời phản chiếu cả sự chán ghét bản thân của chính hắn. Hắn lập tức nghiêng đầu, tránh né cái nhìn chăm chú của nàng. Hắn sợ dọa đến nàng… hơn nữa… còn sợ nàng ghê tởm, ghét bỏ hắn.



Vậy mà nàng lại nói, ánh mắt của hắn giống như ánh sao xinh đẹp trên bầu trời. Giọng nói dịu dàng nhưng mang theo sức mạnh rung động cả linh hồn hắn.



Nàng vươn tay ôm lấy mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên từng dấu ấn ký đáng sợ.



Tựa như đang cứu rỗi hắn.



“Ngươi biết ta là ai không?”



“Mặc Thanh.”



Cái tên này từ miệng nàng thốt ra, sau đó tất cả liền mất khống chế.



Hắn không có cách nào khống chế được tâm tình dâng trào cùng tình yêu mãnh liệt trong tim nữa.



Hắn ôm lấy nàng, lật người, áp nàng dưới thân; mà Lộ Chiêu Diêu lại giống như người xấu thực hiện được gian kế, trêu chọc hỏi lại hắn: “Ngươi biết ta là ai không?”



“Chiêu Diêu… Lộ Chiêu Diêu.”



Là ân nhân cứu mạng của hắn, là lương duyên trời ban cho hắn, là gió là trăng duy nhất của hắn trong cuộc đời này, tình và ái, cứu rỗi cùng chờ đợi.



Mặc Thanh vĩnh viễn không thể quên được khoảnh khắc ở trước sơn môn ấy, bên cạnh trận pháp, tất cả những điều đáng sợ đáng hận đáng kinh hãi của thế gian đều lùi lại phía sau, mà những thứ tốt đẹp nhất đều có ở đó, bên dưới người hắn.



Nàng là cuộc sống, là dục niệm duy nhất của hắn.