Chiêu Ma
Chương 13 :
Ngày đăng: 03:31 19/04/20
Hai ngày trước mưa như trút nước, nhưng mấy ngày tiếp theo, thời tiết rất sáng sủa. André không mượn cớ trốn đi săn, mà công tước Normandie lại thích săn bắn, vì vậy cậu đành đi cùng.
Đầu tiên công tước Normandie còn rảnh rỗi cưỡi ngựa đi chầm chậm cùng André trong rừng cây, nhưng khi vào sâu trong rừng, nhìn thấy một con nai nhảy lên chạy trốn thật nhanh, hắn lập tức huýt sáo gọi chó săn rồi thúc ngựa đuổi theo con nai. Lúc gần đi, hắn còn cẩn thận dặn người hầu trông nom André cẩn thận.
“André, đừng chạy lung tung.”
Cậu chưa kịp phản ứng thì hắn đã thúc ngựa đi xa, cậu trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng hắn, lúng túng nói: “Tiểu thư Isabel, xin chú ý an toàn…”
Được rồi, nàng cưỡi ngựa thật giỏi.
André cầm súng trường, loại súng ngay cả trong quân đội cũng có rất ít lại xuất hiện trong trang viên Normandie, có thể tưởng tượng công tước Normandie đứng giữa kiếm lời nhiều cỡ nào.
Cho đến bây giờ, André đối với công tước Normandie vẫn đầy phiến diện như trước.
Cậu nhìn chằm chằm khẩu súng, suy nghĩ một chút rồi đưa cho người hầu bên cạnh: “Giao cho cậu, cầm đi.”
Nói thật, cậu không sợ súng cướp cò. Làm một thân sĩ, cậu càng thích vũ khí lạnh, vì nó mang lại cảm giác lãng mạn thuộc về kỵ sĩ. Khẩu súng dễ cướp cò sẽ làm mất đi sự lãng mạng khi các quý ông quyết đấu. Nếu phải chọn súng, vậy chắc chắn phải là một khẩu súng ngắn bằng đồng xinh xắn.
André thầm nghĩ, sau đó hùng hồn từ chối súng trường. Hơn nữa cậu cưỡi ngựa không quá thành thục, chỉ có thể chậm rãi đi tới trong rừng, cho đến khi không thấy bóng dáng nhóm người công tước Normandie và chó săn đâu nữa.
Cũng may còn một gã người hầu và chó săn đi cùng cậu, khiến cậu an tâm hơn.
Bỗng gã người hầu giục ngựa tiến lên, quay sang André nói: “Thưa ngài, không còn thấy những người khác sao?”
André liếc nhìn hắn: “Đúng vậy?”
“Chúng ta có cần chạy theo không? Trong rừng thường có sói, tôi nghĩ chúng ta đợi quá lâu không an toàn.”
Sói?
André gật đầu: “Được rồi.” Cậu thử giục ngựa, nhưng chỉ cần ngựa chạy nhanh một chút là cậu lại khẩn trương kẹp chặt bụng ngựa.
“Quý ngài, ngài không biết cưỡi ngựa à?”
“Đương nhiên biết… Ừm, thật ra tôi không quá thành thạo. Chuyện này cũng không có gì quá ngạc nhiên đúng không? Đường phố ở Paris đông đúc, cưỡi ngựa dễ xảy ra tai nạn. Không cưỡi ngựa thành thạo là chuyện dễ dàng tha thứ mà, ý tôi là… Khụ, xin đừng nói với tiểu thư Isabel.”
“Không…” André yếu ớt lên tiếng, không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao.
Quá điên cuồng!
Điều đó không có khả năng!
Cậu là nam, không có năng lực mang thai.
Đám giáo đồ điên hết rồi sao?
André cố vùng vẫy, hoảng sợ đến nỗi nước mắt lưng tròng. Ma quỷ đã bò đến bụng cậu, cậu thật sự muốn gào thét lên – Nếu có thể phát ra âm thanh.
Ai đó mau cứu cậu? Cậu sẽ chết sao? Sau này còn có thể nhìn thấy tiểu thư Isabel nữa không? Tiểu thư Isabel còn chấp nhận cậu không?… Vẫn chưa chuẩn bị hoa hôm nay, cậu nên đặt hoa trước một tháng mới đúng.
Ngay lúc André khóc đến nước mắt đầm đìa không thấy rõ gì nữa, cậu bỗng phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Cậu sửng sốt quay đầu nhìn xung quanh, lúc này đầu óc cậu đã không còn tỉnh táo, cảm giác nóng rực tận sâu trong linh hồn khiến cả người cậu toát mồ hôi, hận không thể nhanh chóng nhảy vào nước lạnh.
Ngọn đuốc đang cháy hừng hực bỗng tắt ngúm, các ngọn nến cũng tắt hàng loạt trong chớp mắt, cảnh vật lập tức bị bóng tối và tĩnh mịch bao trùm. Đám giáo đồ dị giáo tưởng là do ác ma gây ra, mặc dù chúng tiếc nuối nhưng không hoảng loạn, cho đến khi người bên cạnh ngã xuống, từng người từng người, máu tươi phun lên không trung.
Lúc này bọn chúng bắt đầu kinh hoàng chạy trốn, nhưng giống như có tử thần ngay bên cạnh, dù chúng chạy đến đâu vẫn bị lấy mạng.
Phu nhân Durand hoảng sợ bỏ chạy, lúc ra được đến cửa, không hiểu sao bà bỗng quay đầu nhìn về phía André, sau đó bà kinh ngạc phát hiện bản thân có thể thấy rõ một màn phát sinh trong bóng tối…
Ác ma tóc đen có đôi mắt xanh thẳm thâm trầm còn hơn biển sâu như quân vương ngạo mạn giá lâm, tàn nhẫn thiết huyết tiêu diệt tất cả kẻ phản loạn. Ác ma đang ôm André đáng thương bị lửa nóng giày vò đến mất lý trí trong lòng, hắn cao cao tại thượng quan sát thần dân thấp kém phản kháng trong vô vọng trước khi chết.
Bên chân hắn là thi thể bị xé làm hai của quái vật nửa dê mà không phải dê, cũng chính là ma quỷ được triệu hồi vừa nãy.
Phu nhân Durand nuốt nước bọt, kinh hoàng gần như không đứng vững.
Ác ma nhìn qua, sóng biển từ dưới đáy biển sâu hoàn toàn bao phủ phu nhân Durand, bà gần như không thở nổi.
Phu nhân Durand hoảng loạn chạy trốn, nhưng quân đội của công tước Normandie đã bao vây hiện trường tế phẩm ngầm dưới lòng đất, bắt tất cả giáo đồ dị giáo, giải cứu năm thiếu nữ may mắn chưa chết.
Họ không phát hiện quái vật đã chết kia, cũng không nhìn thấy André bị dùng làm cơ thể mẹ thai nghén Ma Thần mới.